LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 252

Chàng đưa tay đẩy một cái cho nàng rớt xuống.
Không ngờ Huyết Đao lão tổ tuy chạy trước dẫn đường mà vẫn lưu tâm đến
con ngựa đằng sau. Lão thấy tiếng la gọi của Thủy Sanh đột nhiên dừng lại
rồi tiếng la “úi chao!”. Một người rớt xuống đất.
Lão cho là Địch Vân bị gẫy chân không kiềm chế được Thủy Sanh liền
quay ngựa lại.
Người Thủy Sanh đang rớt xuống, khẽ nhảy lên một cái là đứng vững. Lập
tức nàng co giò chạy như điên về phía Uông Khiếu Phong.
Hiện giờ hai bên đã cách nhau ngoài năm chục trượng. Một người chạy từ
đông qua tây, một người chạy từ tây qua đông, mỗi lúc một gần.
Một người la “Biểu ca”, một người hô “Biểu muội”, kể sao cho xiết nỗi vui
mừng!
Huyết Đao lão tổ mỉm cười nói:
– Để thị hoan hỷ một lúc.
Lão dừng ngựa không nhúc nhích.
Khi thấy Uông Khiếu Phong còn cách Thủy Sanh không đầy hai chục
trượng, mới thúc vế vào bụng ngựa, hú lên một tiếng, tung ngựa rượt theo
Thủy Sanh.
Địch Vân khiếp sợ giục thầm trong bụng:
– Chạy cho mau! Chạy cho mau!
Phía đối diện còn mấy hán tử sống sót thấy Huyết Đao lão tổ ngậm đao
trong miệng, vọt ngựa xông lại, đồng thanh hô lớn:
– Chạy cho mau! Chạy cho mau!
Thủy Sanh nghe tiếng vó ngựa dồn dập ở sau lưng mỗi lúc một gần. Nhưng
hai người hết sức chạy, Thủy Sanh trong chớp mắt đã tiếp cận Uông Khiếu
Phong.
Nàng chạy cơ hồ muốn bể ngực. Hai gối mỏi rời không biết té lúc nào,
song nàng vẫn gắng gượng chống đỡ.
Đột nhiên Thủy Sanh cảm thấy con ngựa trắng thở phì phì vào sau lưng.
Tiếp theo Huyết Đao lão tổ cười hỏi:
– Còn trốn được nữa không?
Thủy Sanh vươn hai tay ra, nhưng Uông Khiếu Phong còn ở ngoài hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.