LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 287

nổi, mắt nẩy đom đóm.
Thủy Sanh cất tiếng thóa mạ:
– Tên tiểu ác tăng kia! Dọc đường ngươi hành hạ và khinh mạn bổn cô
nương, bây giờ còn bảo cắt lưỡi bổn cô nương nữa. Ngươi thử cắt đi cho
bổn cô nương coi.
Nàng giơ cành cây lên quất xuống đầu xuống vai chàng veo véo.
Mỗi roi đòn quất xuống, mình Địch Vân lại bắn mau tươi.
Thủy Sanh vừa đánh vừa nhiếc móc:
– Ngươi kêu tổ sư gia gia đến cứu đi! Ta phải đánh chết tên ác hòa thượng
này.
Miệng nàng nhiếc mắng, tay nàng đánh thật mạnh khiến cho uất khí chứa
chất trong lòng cũng vơi đi được một phần.
Địch Vân chẳng có cách nào chống đỡ đành giơ canh tay lên bảo vệ mặt
mũi.
Trong khoảnh khắc chàng bị đánh trên đầu, trên cánh tay đến nát da rữa
thịt, máu me be bết.
Địch Vân vừa đau đớn vừa kinh hãi, đột nhiên chàng vận kình lực chụp lấy
cây roi đánh trả một đòn.
Thủy Sanh kinh hãi, nhảy lùi lại mấy bước nàng lượm một cành cây khác
toan lại đánh nữa.
Địch Vân trong lúc nguy nan nảy ra cấp trí chàng chợt nhớ tới một phương
pháp vô lại, liền la lên:
– Đứng yên! Đứng yên! Nếu ngươi còn tiến thêm một bước là ta cởi quần
ra cho ngươi coi.
Miệng chàng la hai tay chàng nắm lấy ống quần thủ thế như muốn tụt ra tức
khắc.
Thủy Sanh giật bắn người lên, vội quay mặt đi hai má đỏ bừng nàng nghĩ
bụng:
– Tên ác hòa thượng này chẳng từ một điều gì là không dám làm, e rằng gã
dám làm điều đê tiện để sỉ nhục ta.
Địch Vân lại la lên:
– Muốn tốt thì tiến đi năm bước, càng xa càng hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.