LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 30

đều dã man như thế cả?
Chàng gắng gượng đứng dậy, nhưng đầu óc choáng váng, lại phải ngồi phệt
xuống đất.
Bỗng nghe phía sau có tiếng thở dài rồi tiếng người nói:
– Hỡi ơi! Đánh không lại người ta thì dập đầu năn nỉ. Bướng bỉnh làm chi
để bị trận đòn nhừ tử, há chẳng oan uổng lắm ru?
Địch Vân tức giận đáp:
– Chẳng thà để chúng đánh chết, khi nào ta chịu dập đầu van xin?
Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy một lão lưng còng, chân kéo lê đôi giày
da, chệnh choạng đi tới. Sau chàng nhìn rõ đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc
thì ra lão cái mà chàng đã gặp lúc ban ngày.
Lão cái nói:
– Hỡi ơi! Ta già mất rồi. Xương sống bị chứng phong thấp đau đớn vô
cùng.
Tiểu hài tử! Ngươi đấm lưng dùm ta mấy cái.
Địch Vân trong bụng đang tràn ngập lửa giận, chàng hắng dặng một tiếng,
không lý gì đến lão.
Lão cái lại nói:
– Ta chẳng khác gì người tuyệt tử tuyệt tôn. Lúc về già, không một thân
nhân chiếu cố. Úi chao! Úi chao!....
Lão chống gậy trúc lảo đảo đi mỗi bước một xa.
Địch Vân nhìn bóng sau lưng thấy lão cái run rẩy quá chừng. Chàng bản
tính thuần hậu, vả ở hương thôn vẫn nhớ câu bịnh hoạn tương phù, hoạn
nạn tương cứu.
Chính chàng cũng vừa bị người đánh một trận nhừ tử, bất giác nổi lòng
đồng bệnh tương lân, cất tiếng gọi:
– Này này! Lão hóa tử! Tại hạ còn mấy chục đồng, lão cầm lấy đi mua
bánh mà ăn.
Lão cái lảo đảo xoay mình trở lại đón lấy tiền rồi nói:
– Lão cái bị bệnh tê thấp lưng đau chịu không nổi. Tướng công đấm dùm
mấy cái.
Địch Vân đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.