LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 343

Thủy Sanh vội lượm huyết đao lên, nàng ngẩng đầu nhìn ra thấy bóng sau
lưng Địch Vân đang di động ở phía xa xa, chân bước tập tễnh tiến về phía
cửa hang.
Thủy Sanh cả mừng miệng lẩm bẩm:
– Tên tiểu ác tăng này dường như có ý bỏ đi thật, tạ Ơn trời phật!
Địch Vân quả có ý tìm lối ra khỏi hang núi, nhưng chàng tìm kiếm góc
đông bắc và phía chánh đông đều không có đường. Ba mặt nam bắc và tây
toàn vách núi đứng dựng chẳng có nẻo nào thông ra ngoài.
Mé đông nam có lối ra, nhưng tuyết đọng cao đến mấy chục trượng mà
không chờ trời ấm tuyết rữa thì chàng đã gẫy một giò chẳng thể nào vượt
qua được.
Địch Vân tìm kiếm cả nữa ngày chẳng ăn thua gì, buồn rầu trở lại chàng
đứng bần thần trên ngọn núi cao vẻ mặt vô cùng chán nản.
Hoa Thiết Cán hỏi:
– Địch đại hiệp! Đại hiệp quan sát tình trạng thế nào?
Địch Vân lắc đầu đáp:
– Chẳng có đường lối nào khả dĩ ra khỏi hang núi.
Hoa Thiết Cán nghĩ thầm:
– Ngươi gãy giò không thể ra được, còn Hoa mỗ khi nào chịu giam hãm ở
đây? Đến chiều hôm nay huyệt đạo của ta tự giải khai là ta chuồn thẳng.
Tuy lão quyết định như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói:
– Hai vị bất tất phải quan tâm, hãy chờ Hoa mỗ giải khai được huyệt đạo sẽ
dắt hai vị thoát khỏi vòng khốn đốn này.
Thủy Sanh thấy Địch Vân không đến xâm phạm người nàng, nỗi khiếp sợ
đã giảm bớt, nhưng nàng vẫn để tâm phòng bị chẳng dám chểnh mảng chút
nào. Nàng ngồi đứng cách xa chàng một quãng mà không nói với chàng
nửa lời.
Địch Vân chẳng cần nàng lượng giải, nhưng trong lòng không khỏi tức
mình chỉ mong sớm dời hang núi song cửa hang bị tuyết vít lối, chẳng biết
làm thế nào ra khỏi được, trong lòng rất đỗi buồn rầu.
Vào khoảng giờ mùi, Hoa Thiết Cán đột nhiên cười ha hả nói:
– Thủy điệt nữ! Thịt ngựa của ngươi đâu cho Hoa bá bá vay mấy miếng ăn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.