LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 346

Thịt ngựa ăn hết, từ nay lượng thực là rồi vấn đề nan giải.
Mấy ngày sau cùng Địch Vân ăn rất ít, mỗi lần chỉ ăn một miếng nhỏ
nhưng chàng hà tiện bao nhiêu thì Hoa Thiết Cán lại ăn cả phần chàng
chẳng cần khách khí chi hết.
Thủy Sanh bụng bảo dạ:
– Một tay đại hiệp nổi tiếng ở Trung Nguyên gặp bước nguy nan lại chẳng
biết trì thủ bằng một tên dâm tăng ở Huyết Đao Môn.
Nàng yên trí Địch Vân ở Huyết Đao Môn nhưng thực ra hiện nay trên đầu
chàng đã mọc tóc, mà chàng chẳng phạm vào dâm hạnh bao giờ.
Một đêm vào khoảng canh ba, Thủy Sanh đang nằm ngủ bị tiếng người
huyên náo làm nàng giật mình tỉnh giấc.
Bỗng nghe Địch Vân lớn tiếng quát:
– Thân thể của Thủy đại hiệp, lão không đụng vào được!
Hoa Thiết Cán xằng giọng hỏi:
– Mấy ngày nữa người sống cũng phải ăn thịt, bây giờ ta hãy ăn thịt người
chết là để ngươi sống thêm mấy ngày, sao người còn cự nự?
Địch Vân đáp:
– Chẳng thà chúng ta ăn da cây rễ cỏ, quyết không nên ăn thịt người.
Hoa Thiết Cán quát:
– Tránh ra! Làm gì mà lắm miệng thế? Ngươi còn chọc giận là ta giết ngươi
lập tức!
Thủy Sanh từ trong động chạy ra, nàng thấy Địch Vân và Hoa Thiết Cán
đứng bên phần mộ phụ thân cũng lớn tiếng la:
– Không được đụng đến gia phụ.
Nàng nhảy vọt tới nơi thấy đống tuyết vùi thi thể phụ thân đã bị gạt ra, tay
trái Hoa Thiết Cán nắm lấy trước ngực xác chết.
Địch Vân quát:
– Buông ra mau!
Thủy Sanh bỗng la hoảng:
– Ngươi... ngươi...
Nàng chưa dứt lời, đột nhiên ánh hào quang lóe lên Hoa Thiết Cán đẩy mũi
thương từ trong tay áo chênh chếch đâm tới trước ngực Địch Vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.