LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 383

người ấy, thật là tuồng vô sĩ.
Uông Khiếu Phong thấy quần hào đều tái mặt rất lấy làm kỳ, gã là người
thông minh lanh lợi, nghĩ ngay đến chuyện Thủy Sanh không muốn nhìn
mặt mọi người mà quần hào cũng lộ vẻ đối nghịch với nàng, thì bên trong
tất có ẩn tình, gã liền nói:
– Biểu muội! Chúng ta hãy nghe lời chỉ thị của Hoa bá bá bắt tên hòa
thượng kia, phân thây hắn làm muôn đoạn để tế điện cữu cữu, còn chuyện
gì khác hãy gác lại, thủng thẳng sẽ nói cũng chưa muộn.
Thủy Sanh đáp:
– Ỵ.. y không phải là tiểu hòa thượng.
Uông Khiếu Phong rất ngạc nhiên lại thấy mọi người đứng đó đều lộ vẻ
khinh khỉnh, trong lòng không khỏi run lên, ngấm ngầm cảm thấy có điều
khác lạ, gã không muốn tra cứu vụ này ngay, liền lớn tiếng tuyên bố:
– Các vị thúc bá cùng hào bằng hữu! Xin các vị lại một phen tâm khổ để
kết thúc vụ này, Uông mỗ một lần nữ đa tạ đại ơn đại đức của các vị.
Gã nói rồi xá dài đến tận đất.
Quần hào hăm hở đáp:
– Đúng thế! Chúng ta hãy đi bắt ngay tên tiểu ác tăng, đừng để gã trốn ra
khỏi hang núi.
Mọi người vừa nói vừa kéo ra ngoài sơn động.
Trong sơn động chỉ còn lại hai người là Uông Khiếu Phong và Thủy Sanh.
Không hiểu ai đã bỏ lại một bó đuốc ngay cửa động, ánh lửa khi tỏ khi mờ
soi vào mặt Linh Kiếm Song Hiệp, hai người tay cầm tay mặt nhìn mặt,
trong lòng có hàng muôn ngàn điều muốn nói mà không biết nên bắt đầu từ
câu nào.
Địch Vân bụng bảo dạ:
– Biểu huynh biểu muội họ nhất định có nhiều chuyện tình ái muốn nói với
nhau, ta ngồi đây nghe cũng hơi bất tiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.