LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 41

– Không phải cả tám người đồng thời ra tay, mà là ba, bốn tên đánh một
mình tiểu huynh.
Thích Phương hậm hực nói:
– Hừ! Ba, bốn người bọn chúng liên thủ đủ đả bại sư ca rồi, mấy tên đứng
bên ngoài mới không động thủ. Giả tỷ ba, bốn tên đánh không lại thì rồi
năm, sáu người hay bảy, tám người sẽ xúm vào đánh hôi.
Địch Vân gật đầu đáp:
– Chắc là như vậy.
Thích Phương đứng phắt dậy nói:
– Chúng ta đến cáo tố với gia gia, xem Vạn Chấn Sơn xử trí ra sao?
Trong cơn thịnh nộ cô không kêu Vạn sư bá mà gọi thẳng tên Vạn Chấn
Sơn.
Địch Vân vội can ngăn:
– Đừng! Tiểu huynh đã thua chúng rồi mà còn cáo tố với sư phụ thì có khác
gì bảo người ta coi thường thầy trò mình.
Thích Phương hắng dặng một tiếng chưa biết nói sao. Bỗng cô ngó thấy áo
chàng bị rách nhiều chỗ, trong lòng thương tiếc, liền lấy kim chỉ trong bọc
ra khâu lại cho chàng.
Mái tóc Thích Phương đụng vào cằm Địch Vân làm cho hơi ngứa, nhưng
mũi chàng ngửi thấy mùi thơm của người xử nữ, lòng chàng không khỏi
bâng khuâng, khẽ cất tiếng gọi:
– Sư muội!
Thích Phương gạt đi:
– Đừng nói! Đừng để cho người ta đổ oan cho mình là quân trộm đạo.
Nguyên trên giải đất Tam Tương ở Giang Nam, dân gian có tục mê tín là
khi người mặc áo để người khác khâu vá hoặc đính khuy mà lên tiếng là
người ngoài sinh lòng ngờ vực đã lấy trộm cắp vật gì. Truyền thuyết này
không hiểu từ đâu đưa tới nhưng ai cũng tin là sự thực.
Tối hôm ấy, những khách mừng thọ đã cáo từ về hết. Vạn Chấn Sơn đặt
tiệc ở sảnh đường để thết đãi sư đệ. Tám tên đệ tử cũng ngồi phía dưới bồi
tiếp. Cả thảy mười hai người ngồi quanh một cái bàn tròn.
Rượu đã ba tuần, Vạn Chấn Sơn chợt thấy môi miệng Địch Vân sưng vếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.