Thật lâu sâu,cô chầm chậm ngẩn đầu lên,ánh mắt tràn đầy thù hận:
“Vì sao ngươi không để ta chết đi!”
Như Ca nhìn Oánh Y hiện giờ trắng bệch như ma quỷ,không biết phải
diễn tả cảm xúc trong lòng ra sao.Nàng quay đầu đi, dùng que đồng khơi
than trong lò,thở dài nói: “ Nếu như ngươi thật sự muốn chết,ta sẽ không
ngăn cản”.
Oánh Y tức giận quắc mắt nhìn nàng.
Sau đó nước mắt từ hai gò má cô chầm chậm lặn xuống…
Ả khóc,khóc mà không phát ra chút âm thanh nào.
“Vì sao phải làm như vậy?” Như Ca hỏi.
Oánh Y chẳng phải hạng phụ nữ ngốc nghếc như thế. Hành thích Đao
Liệt Hương ngay tại hôn lễ, cho dù thành công đi nữa cũng sẽ phải đổi lại
bằng mạng sống của chính mình.Chẳng lẽ cô cho rằng đại náo hôn lễ có thể
thay đổi được quyết định của Chiến Phong sao? Hai năm ở Liệt Hỏa sơn
trang,Oánh Y chắc hẳn chẳng phải loại người không hiểu gì về Chiến
Phong.
Oanh Y dường như không nghe thấy.
Nước mắt vẫn rơi đầy đôi má trắng bệch của ả,bờ môi run run,vết
thương trên bụng vẫn còn nhói đau,hệt như đã mãi đọng lại ở thời khắc
Chiến Phong đâm con dao ấy vào người nàng.
Ánh mắt chiến Phong lạnh lùng tàn nhẫn,trong con ngươi của y không
hề có chút hình bóng nào của ả...
Như Ca đặt một chiếc khăn lụa vào tay của Oánh Y. “Ngày mai ta phải
rời khỏi sơn trang,chuyện của ngươi đêm nay cần phải giải quyết cho xong”