LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 387

Nàng mặc một bộ áo đen, da thịt trắng ngần nổi bật, phàng phất đến

độ trong suốt. Nàng cắn nhẹ môi, khẽ nở nụ cười mãn nguyện, hệt như vừa
làm một việc rất tốt. Gió nơi ngọn cây thổi bay những sợi tóc mai của nàng,
thoạt trông cứ như cô bé bảy tám tuổi có nụ cười tinh nghịch đáng yêu…

Nàng không nhìn thấy y.

Còn y, chỉ nhìn thấy một bên mặt của nàng.

Nhưng y vẫn nở nụ cười.

Nàng, đang mỉm cười đó sao? Tốt rồi.

Có điều…

Y sao vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ thường?! Cảm giác không bình

thường này kéo theo một sự bất an mãnh liệt!

Y chăm chú nhìn lại.

Trong màn sương khói mỏng như tở ấy, một ánh đao lóe lên lạnh buốt.

Trong chớp mắt.

Như Ca lại vui vẻ xoay người, nhìn về phía vị sư huynh đã lâu ngày

không gặp.

Lần này, nàng rốt cuộc cũng trông thấy được ánh mắt của Ngọc Tự

Hàn.

Khoảng cách thật xa, nàng trên ngọn cây, y ngoài bìa rừng, mùi cây

cháy trong khu rừng hòa quyện cùng làn không khí mát rượi và màn sương
mông lung…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.