LÍNH CANH - Trang 195

“Tôi chưa bao giờ là một người nói nhiều,” anh nói.

“Vậy thì cứ nghe đi. Tôi biết rất nhiều về anh. Đủ để tin tôi có thể tin tưởng
anh.

Vì vậy, tôi sẽ kể cho anh một câu chuyện trong quá khứ của tôi. Cha tôi là
một người Stanford. Ông ấy muốn tôi đi theo bước chân của ông nhưng tôi
có ý kiến khác. Tôi muốn học ở Anh vì vậy tôi đã đăng ký vào đại học ở đó.
Một trong những ngôi trường lâu đời. Nhưng vì tôi là người nước ngoài nên
tôi phải nhảy thêm một vài vòng nữa. Viết một bài luận đặc biệt. Không giới
hạn từ. Không giới hạn thời gian. Và không có sự lựa chọn chủ đề. Tiêu đề
họ đặt cho tôi là Rủi ro là gì? Anh biết tôi đã viết gì không?”

Reacher không nói gì.

“Bốn từ. Đây là một rủi ro. Nó đã làm việc. Tôi đã vào. Và tôi không nói
dối. Đó là một rủi ro. Bức ảnh lớn nhất mà tôi đã chụp tại thời điểm đó. Bây
giờ, tôi sẽ

lấy một cái lớn hơn. Lớn nhất mà tôi từng thực hiện.”

Cô ấy tuột chiếc ba lô ra khỏi vai và luồn nó xuống dưới cánh tay, ném
thẳng vào Reacher. Nó đáp xuống chân anh.

“Hãy nhặt nó lên,” cô ấy nói. “Mở nó ra.”

Được gói bằng nylon màu đen. Không mới. Một thiết bị đã được thử và
kiểm tra.

Loại tốt nhất. Nó có một túi nhỏ ở phía bên tay phải. Một túi giống hệt ở bên
trái.

Cả hai đều trống rỗng. Và một ngăn bên trong. Reacher mở và nhìn vào bên
trong. Có ba tạp chí về súng Glock. Một bộ chìa khóa xe hơi. Chắc của chiếc
Toyota. Một chiếc lược chải tóc. Và một cuốn sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.