LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 357

***

Victoria đứng trong góc phòng khiêu vũ, nhấm nháp đồ uống. Buổi vũ hội
mùa xuân chẳng là gì nếu so với một dạ vũ đối với những đứa trẻ đã quen
với những bữa tiệc lớn và được huấn luyện để xăm soi từng chi tiết nhỏ.
Nơi tụ họp thì trông như một nhà kính khổng lồ với hoa và cây bụi mọc bên
ngoài, còn trần và tường kính thì bị cây cối che phủ. Ánh sáng mờ nhạt, ghế
sô-pha lớn và bàn tròn xếp tròn quanh sàn nhảy. Mặt trời đang lặn, và một
thứ ánh sáng ma quái - pha trộn giữa ngày và đêm - tuôn vào qua khung cửa
kính và trộn lẫn một cách kỳ quặc với bầu không khí hộp đêm trong căn
phòng. Nhưng Victoria không chú tâm lắm đến khung cảnh xung quanh. Nó
lại nhìn quanh, mắt nhìn ra cửa và vuốt phẳng chiếc váy màu đen của mình.

Ngay lúc đó, nó cảm thấy ai đó vỗ lên vai nó. Nó quay lại và thấy cô
LeMieux đang mỉm cười với nó. Nó nở nụ cười ngọt ngào nhất và cất tiếng
chào.

“Đừng nói với cô rằng một cô gái trẻ đáng yêu như em lại ở đây một mình
nhé.” Cô LeMieux nói, nghe có vẻ thất vọng vì phiên bản thời trẻ của chính
mình lại không có bạn hẹn.

Victoria ngọt ngào nói, “Em không có nhiều thời gian để gặp gỡ các bạn
nam.”

“Chà, em đúng là một cô gái bận rộn. Cô không biết em kiếm đâu ra thời
gian cho mọi thứ mà em đã làm.”

Victoria cười khúc khích, điều mà nó rất ghét. Nhưng nó nhớ những gì
Madame Vileroy đã bảo nó vô số lần, về việc phải ngọt ngào hơn với những
người quan trọng, phải đáng yêu hơn, và nó nói tiếp, “Vâng, nhờ có cô đấy,
cô LeMieux. Ý em là, cô là người duy nhất nghiêm túc quan tâm đến những
khiếm khuyết của em. Nếu cô không giúp thuyết phục ban giáo vụ tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.