LINH PHI KINH - Trang 121

Dương, cô mỉm miệng cười cùng hắn, đôi môi xinh đẹp tựa hoa xuân hé
nhị.

Trước nụ cười mỹ lệ đó, Lạc Chi Dương không khỏi ngơ ngẩn, hắn dán

chặt đôi mắt vào cô, Tống Trà đang chải tóc cho công chúa, thấy vậy bèn
lớn tiếng quát mắng: "Thằng gà trống thiến chết toi dòm ngó cái gì vậy?
Coi chừng ta móc cặp mắt chó đó ra bây giờ!" Lạc Chi Dương giận dữ, hắn
hắng giọng, lớn tiếng mắng trả: "Xú bà nương, dám mắng cha ngươi hả?
"Tống Trà nhổ toẹt một bãi nước bọt, gằn giọng: "Đừng có mà mơ mộng,
đồ thái giám chết bầm như mi mà cũng đòi làm cha người ta?" Lạc Chi
Dương chọi lại liền: "Ai nói ta muốn làm cha người ta? Ngươi lại cũng
không phải người ta!"

Tống Trà biến sắc, ả bỏ cái lược xuống, giang tay nhào tới chụp vào

hắn. Lạc Chi Dương cúi đầu né tránh, vung cây sáo đập vào bắp chân ả.
Tống Trà thảm thiết rú lên một tiếng, ả quay đầu lại, muốn tìm một món võ
khí, đã vô tình đưa trọn mé sau lưng hiến cho Lạc Chi Dương, tên tiểu bát
bì này thừa dịp vọt nhanh đến, nhắm ngay chỗ mông nung núc da thịt của ả,
thẳng cánh mạnh tay quật cho ba phát.

Tống Trà vừa đau vừa tức giận, ả quay đầu, vươn tay chộp hắn, Lạc Chi

Dương lanh lẹ như chạch, hắn tránh sang một bên, miệng cười hì hì, nhăn
mặt giả quỷ nhát ả. Tống Trà tức giận đến đổ lệ, giậm chân, cất giọng ỏn ẻn
nói với Chu Vi: "Công chúa, ngài thấy thằng thái giám chết bầm này giở
giói đủ trò đó, từ hôm nay trở đi, cung Bảo Huy này nếu có hắn là không có
nô tỳ!"

Chu Vi sắc mặt tái xanh, cô liếc Tống Trà một cái, giọng rắn rỏi: "Hai

hôm trước đây, thập tứ muội có đến than thở cùng ta rằng người hầu trong
cung của cô ấy làm ăn không tốt, hỏi ta có ai giỏi giắn thì gửi qua cho cô ta.
Thế này này, Tống Trà, ngươi sang bên đó giúp việc cho cô ấy, hẳn là tốt
lắm, bên nây, ta miếu nhỏ hẹp, không đủ chỗ cho pho tượng lớn nhà
ngươi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.