LINH PHI KINH - Trang 2169

“Khó trách.” Nhạc Chi Dương giật mình, “Lãnh Huyền trên mặt vết

thương, cũng là Thiết Mộc Lê gây nên?”

“Đúng vậy.” Đại Giác hồi tưởng đêm đó tình hình, ánh mắt lóe lên một

tia sợ hãi, “Ta chỉ coi hắn một kích không trúng, truyền xa ngàn dặm,
không ngờ hắn thế mà theo tới Bắc Bình, lấy hạt dẻ trong lò lửa, bắt đi
Lãnh Huyền, cũng không biết hai bọn họ có quan hệ gì?”

Nhạc Chi Dương trong lòng minh bạch, Thiết Mộc Lê chí tại “Nguyên

Đế di bảo”, bảo đồ chia ra làm bốn, Thiết Mộc Lê đã đến thứ ba, còn lại
một phần trên người Lãnh Huyền, bắt được Lãnh Huyền, gom góp bảo đồ,
có thể thu hồi bảo tàng.

Đối với bảo tàng, Nhạc Chi Dương không hứng lắm, lập tức nói ra:

“Quan binh vây bắt quá gấp, Tôn giả ra khỏi thành còn cần coi chừng.”

“Tiểu tăng minh bạch.” Đại Giác Tôn Giả chắp tay trước ngực làm lễ,

quay người đi xa.

Nhạc Chi Dương đưa mắt nhìn Lạt Ma biến mất, nhìn lại Chu Vi, tiểu

công chúa song mi ngậm sầu, tinh thần không thuộc. Nhạc Chi Dương biết
nàng tâm ý, nói ra: “Bắc Bình không thể ở lâu, chúng ta nghĩ cách ra khỏi
thành, Bắc thượng Đại Ninh.”

Chu Vi cũng vô chủ ý, thở dài một hơi, ảm đạm gật đầu. Hai người bước

nhanh đi nhanh, không đi đại lộ, chuyên lấy hẻm nhỏ, uốn lượn khúc đi
đoạn đường, chợt nghe nhân mã ồn ào, quan binh bốn phía kiểm tra. Hai
người bận bịu lại quay trở lại, đi vào một đầu hẻm nhỏ, Nhạc Chi Dương
vừa nhấc mắt, chợt thấy ngõ hẻm trong đứng thẳng một người, thanh sam
nón nhỏ, thần sắc lãnh tịch.

“Lão tiên sinh!” Nhạc Chi Dương thốt ra mà ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.