“Không tệ.” Xung Đại Sư vỗ tay cười nói, ” Quốc sư đại hào ‘Thiên
Nhận’, thế gian binh khí há có thể đánh đồng?”
“Bớt nịnh hót.” Thiết Mộc Lê sắc mặt âm trầm, “Tư Khâm Ba Nhật sổ
sách, ra chỗ này, ta lại tính với ngươi qua.”
Xung Đại Sư cười cười, nhưng gặp Thiết Mộc Lê giơ lên ánh nến, tiếp
tục đi đến phía trước, lập tức nắm lên Lãnh Huyền theo ở phía sau.
Nhạc Chi Dương nhìn về phía trên mặt đất thi thể, đang khi nói chuyện,
Tư Khâm Ba Nhật máu độc chảy ngang, thối không ngửi được, nằm sấp ở
nơi đó, rất là thê lương. Diệp Linh Tô nhìn ra hắn tâm tư, lạnh lùng nói ra:
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn; gieo gió gặt bão, trách không được
người khác.”
Nhạc Chi Dương thở dài: “Chờ một lúc ngươi ta chết đi, cũng đều có
thể sử dụng mấy câu nói đó.”
Diệp Linh Tô trầm mặc nhất thời, nhẹ giọng nói ra: “Ta tới chỗ này,
cũng không phải là vì tài bảo.” Nhạc Chi Dương sững sờ, hỏi lại: “Vậy tại
sao?”
Diệp Linh Tô nhìn hắn một chút, ánh mắt u chìm, Nhạc Chi Dương
trong lòng khẽ động, không kịp nghĩ kĩ, Diệp Linh Tô quay đầu đi, một trận
gió hướng về phía trước đuổi theo. Nhạc Chi Dương sợ nàng có sai lầm,
cũng bước nhanh đi theo.
Trên đường đi, đám người nhẹ nhẹ tay đủ, cẩn thận chặt chẽ, cũng
không dám lại lung tung đụng vào, lại chạy hứa, động quật chợt đến cuối
cùng, hai phiến thạch môn vắt ngang phía trước.