LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 264

Ngày nào Spence cũng gọi điện cho Meg. Ông ta còn gửi một hộp
khăn giấy xa xỉ, một đĩa đựng xà phòng và cái giá treo khăn xịn
nhất của công ty Viceroy. “Cuối tuần này tôi sẽ đưa cô bay tới
L.A.,” ông ta nói. “Cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi, giới
thiệu tôi với bố mẹ cô và một số bạn bè của họ. Chúng ta sẽ vui
vẻ lắm cho xem.”

Cái tôi của ông ta quá lớn để có thể hiểu được sự cự tuyệt của
người khác, và càng ngày càng khó kiểm soát được sợi dây đang
không ngừng trở nên mong manh hơn ngăn cách giữa nỗ lực
giữ khoảng cách và tránh chọc tức ông ta. “Chà, nghe tuyệt đấy,
Spence, nhưng hiện tại họ đều vắng mặt khỏi thành phố rồi. Có
lẽ để tháng sau đi.”

Ted cũng vướng công việc phải đi xa, và Meg không thích thú gì
khi cô nhớ anh biết bao nhiêu. Cô cố gắng tập trung tìm cách
bình ổn lại cảm xúc của mình và nỗ lực lấp đầy ví tiền bằng cách
tận dụng thời gian rảnh trên xe đồ uống lúc đợi các tay golf chơi
xong một lỗ. Cô tìm thấy một cửa hàng đồ trang sức trên
Internet có dịch vụ giao hàng miễn phí. Với các dụng vụ và
nguyên liệu đã mua được, cộng thêm mấy món đồ cũ kỹ cô kiếm
được trong thùng rác, cô làm việc cạnh các vị khách, kết được
một chiếc vòng cổ và một đôi hoa tai.

Sau hôm hoàn thành các sản phẩm này, cô đeo chúng lên và
ngay buổi sáng, nhóm phụ nữ chơi đấu bốn đầu tiên đã chú ý
đến chúng. “Tôi chưa nhìn thấy đôi hoa tai nào giống như thế
này,” người phụ nữ duy nhất trong nhóm uống Diet Pepsi nhận
xét.

“Cảm ơn. Tôi vừa làm xong đấy.” Meg gỡ chúng ra khỏi tai và giơ
lên cao. “Mấy cái hạt ấy là san hô Sherpa Tây Tạng đấy. Khá lâu
đời rồi. Tôi thích cái cách màu sắc bị phai mòn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.