LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 444

“Trái tim ngu ngốc của em...,” cô đã nói thế. “Nó đã reo ca.” Anh
đợi trong sảnh suốt cả chiều, nhưng Meg không hề xuất hiện.

Tối đó, anh lang thang khắp khu phố Tàu và uống đến say mèm
tại một quán bar ở quận Mission. Ngày hôm sau, anh kéo cao cổ
áo khoác và đi bộ trong thành phố dưới cơn mưa. Anh ngồi trên
cáp treo, trôi qua vườn trà ở công viên Golden Gate, ngó nghiêng
mấy cửa hàng đồ lưu niệm trên Bến Ngư phủ. Anh cố ăn một bát
trai hầm ở Cli House cho ấm người, nhưng đành bỏ thừa sau
vài miếng.

“Chỉ nhìn anh thôi em cũng cảm thấy như mình đang nhảy
múa.”

Sáng hôm sau, anh thức dậy từ sớm, đầu chếnh choáng và khổ
sở. Một màn sương mù dày đặc lạnh căm giăng mắc, nhưng anh
vẫn bất chấp mà xông pha vào những con phố vắng vẻ rồi leo
lên đỉnh đồi Telegraph.

Tháp Coit vẫn chưa mở cửa, vậy nên anh đi bộ xung quanh, dõi
mắt nhìn toàn cảnh thành phố và vịnh biển khi màn sương mù
bắt đầu tan dần. Anh ước gì có thể kể cho Lucy nghe toàn bộ mớ
bòng bong này, nhưng anh sao có thể gọi cho cô sau những
chuyện như thế này và bảo với cô rằng bạn thân nhất của cô là
người thiếu chín chắn, đòi hỏi, nhạy cảm thái quá và gàn bướng
một cách không sao lý giải nổi, và anh nên làm cái chết tiệt gì
đây?

Anh nhớ Lucy. Mọi chuyện với cô đều dễ dàng.

Anh nhớ cô... Nhưng anh không muốn bóp cổ cô như anh muốn
bóp cổ Meg. Anh không muốn ân ái với cô cho đến khi mắt cô
biến thành một màn sương mờ. Anh không khát khao giọng nói
của cô, niềm vui trong tiếng cười của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.