LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 164

truyền từ thời Lục Triều tới nay đã tuyệt tích trong giang hồ, một
thức bật nhảy này cực kỳ duyên dáng, nhẹ nhàng bật một cái đã nhảy
lên trên nóc lều cỏ. Kế đó nàng vung tay áo, trong ống tay áo của
chiếc trường bào kiểu nam tử đó có một dải lụa xanh lục dài cả
trượng đón gió bay lên. Mọi người không rõ nàng muốn làm gì, chỉ
cảm thấy động tác của nàng uyển chuyển, tùy ý, hệt như tùy tiện phủi
tay áo tựa lan can, nhưng dải lụa xanh trong tay áo kia uốn lượn
trong gió, tuy mềm yếu thanh thoát nhưng lại duỗi thẳng lên tới
hết chiều dài cả trượng. Trên dải lụa đó dường như đã được bôi bột
lân tinh từ sớm, bột đó vừa dính gió bấc liền sáng bừng lên, xuất
hiện một vạt sáng xanh lập lòe sáng rõ, lẫn cùng với ánh đuốc nơi
lều cỏ này, toát lên vẻ ngụy dị khó tả.

Chung nghi nhân kinh hãi thốt lên: “U lan lộ, Như đề nhãn.”

Cái gọi là “U lan lộ, Như đề nhãn” là vật truyền tin bằng ánh

sáng lân tinh do họ Tiêu trong Giang thuyền chín họ tự nghiên cứu,
hẳn cách trăm trượng bờ đối diện vẫn có thể nhìn rõ.

Văn Hàn Lâm nổi giận. “Không ngờ muội… lại báo tin như thế.

Xem ra quả không uổng cho Viên đại phái muội tới!”

Hắn phất tay áo, thân thể cuồn cuộn xông lên, túm thẳng tới

dải lụa kia.

Dải lụa của Tiêu Như lại co rút như ý, tránh được một trảo của

hắn, rồi thu vào trong ống tay áo, nàng mở miệng hô lớn: “Đầu
nam có mai phục!”

Gió sông rất to, giọng nàng phiêu đãng, không rõ có tới được bờ

đối diện hay không nhưng ánh sáng lân tinh trên tấm lụa hẳn bờ
đối diện đã nhìn thấy, quả nhiên Trường Xa ở bờ đối diện thoáng
ngừng lại, Thạch Nhiên dường như đang truyền lệnh giới bị. Lúc này
Văn Hàn Lâm có làm gì cũng không kịp. Bấy giờ Tiêu Như mới thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.