LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 236

mắt rét lạnh như đao khiến người ta cảm giác nặng nề bị áp bách,không
dám nhìn thẳng vào nó.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm đè thấp của Tú Thiểu

Thược,giọng nói mang theo vẻ đắc ý: “Người đang nhìn nàng là lão đầu tử
nhà ta,đừng thấy ông ta uy nghiêm mà sợ,thật ra ông ta không có biện pháp
quản ta đâu.Hòa Hòa nàng không cần sợ ông ta.”

Diệp Hòa nhịn xuống vọng động mắt trợn trắng,hít sâu một hơi,trong

lòng có mấy phần đồng tình với phụ thân Tú Thiểu Thược,có một nhi tử
hoang đường như vậy chỉ sợ đủ nhức đầu.

Bên trong điện so với ngoài điện càng rực rỡ hơn,đồng dạng lễ nhạc

không ngừng vang bên tai nhưng dễ nghe hơn nhiều,trên bàn cao điểm
cũng rất đa dạng,đủ loại khẩu vị khác nhau.Trong bầu lại chứa rượu nho
cực kỳ ngon,so với ngoài điện hiển nhiên nơi đó không thể sánh
bằng.Nhưng phần lớn nơi đây đều là hoàng tử phi tần trọng thần triều
đình,mọi người từ ngôn hành đều cử chỉ đều thập phần cẩn thận,khiến bầu
không khí trong điện có phần ngột ngạt trang nghiêm.

Ở trường hợp thế này Diệp Hòa có chút khó chịu,nhưng Tú Thiểu Thược

lại hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh,đem chỗ hắn ngồi như địa
bàn của mình, kẹp lên một khối cao điểm uy đến môi của nàng vừa cười
híp mắt nói: “A, há mồm.”

Thấy có mấy đại thần nhìn sang,Diệp Hòa lúng túng quay mặt đi,Tú

Thiểu Thược lại phát huy tinh thần kiên nhẫn của mình,lần nữa đem cao
điểm kề gần hơn: “Hòa Hòa,ăn đi ăn đi,đây là hoa quế cao táo đỏ,ăn ngon
lắm.”

Nghĩ tới không muốn thêm nhiều người chú ý,Diệp Hòa đành phải cố

gắng cắn một cái trên cao điểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.