LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 496

dáng, bắn một lượt bốn mũi tên chỉ có thể là người nọ, hắn tới rồi, Kỳ
Mạch tới!

Cùng lúc đó một trận mưa tên như vũ bão ập đến bắn về phía bầy sói, xa

xa xuất hiện vô số người mặc quân phục binh sĩ, sắp hàng không chỉnh tề
nhưng trong tay đều cầm cung tên, âm thanh kéo dây cung không ngừng
vang vọng, hằng hà sa số cung tên rậm cắm tán loạn trên thân bầy sói,thấy
tình hình không ổn đám sói còn chưa trúng tên rối rít rút lui, bầy sói hung
tàn bỗng chốc như điểu thú chạy tán loạn, không đầy một lát đã không thấy
bóng dáng chỉ để lại mấy thi thể trúng tên bất động.

Trên người sức nặng bị gở bỏ, Diệp Hòa chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ,

sau đó rơi vào một lòng ngực quen thuộc, mặc dù hơi thấm lạnh nhưng
cánh tay vòng quanh người siết chặt khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp,
không nhịn được rúc mặt vào lồng ngực hắn, tham lam hưởng thụ hơi thở
thuộc về hắn.

“Thật xin lỗi, ta tới chậm.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Mạch ngập

tràn tự trách, nhìn người trong ngực chật vật không chịu nổi, muôn vàn lo
lắng mọi tức giận đều hóa thành ôn nhu.

Một tên binh lính bước nhanh về phía trước, cung kính hỏi: “Tướng

quân, còn Da Tô vương tử phải xử trí thế nào?”

Kỳ Mạch cau lại mi tâm, tròng mắt đen nhánh lóe lên tia sắc lạnh, không

thèm nhìn hắn, nói: “Giết.”

Binh lính lĩnh mệnh rời đi, lúc này Da Tô đã bị trói gô ấn mạnh quỳ trên

mặt đất, khuôn mặt vẫn cao ngạo bất khuất, sống lưng thẳng tắp, tên binh
lính đi tới phía sau y giơ cao quân đao muốn chặt đầu y xuống.

“Chờ một chút!”Bỗng nhiên Diệp Hòa lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Kỳ

Mạch, hạ thấp giọng: “Hiện tại hai nước giao chiến, nếu giết y rồi thù hận
giữa Bắc gia cùng Đại Kỳ sẽ khó hóa giải, ngược lại nếu chúng ta giữ y lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.