LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 113

“Cứ coi như đây chính là chỗ chúng ta luôn ngồi mỗi khi tới đây,” cô

nói hóm hỉnh. “Chắc chắn là được mà.”

McCade vào trước, nhưng thay vì chọn ghế cạnh lối đi, anh chọn một

chỗ ngồi tít cuối hàng, sát tường.

Sandy đăm đăm nhìn khi anh đặt sô đa của họ lên giá đỡ trên tay vịn

ghế. Anh bước lại chỗ cô, nắm tay rồi kéo cô đi cùng.

“Tình nhân thường ngồi sát tường, chỗ đấy tối hơn,” anh giải thích.

Khẽ đẩy Sandy vào ghế, McCade ngồi xuống cạnh cô, vòng tay ôm

vai cô như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.

Ánh sáng mờ ảo đổ những hình bóng kỳ bí lên gương mặt rắn rỏi với

sống mũi dài của anh. Khi McCade nhìn cô, đôi mắt anh dường như lấp
lánh, đột nhiên mang màu xanh lục lẫn nâu hơn là xanh lam. Mỉm cười,
Sandy nài nỉ anh trong thầm lặng. Nhưng anh không làm điều cô muốn.
Anh chỉ nhìn cô chăm chú.

Bụng và tim cô đang đua nhau đập cuồng loạn. Sandy hít một hơi sâu.

“McCade...”

Anh kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên, rồi khiến Sandy dừng lời bằng

cách bao phủ miệng cô bằng miệng anh.

Nụ hôn tinh tế làm sao. Sandy không thể nhớ đã từng được hôn như

thế bao giờ chưa. Nụ hôn chậm rãi, từ tốn, bắt đầu với việc lưỡi McCade
nhẹ lướt trên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, nhưng đủ kiên quyết để cô biết anh
sẽ không nhanh chóng kết thúc nó. Lưỡi anh lại phủ lên môi cô, lần này
nhiều áp lực hơn, với yêu cầu câm lặng được xâm nhập vào trong.

Môi cô mở trước khi cô có thời gian cân nhắc những hậu quả khi hôn

McCade như thế. Và lúc McCade từ từ chiếm đoạt miệng cô, uống vị ngọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.