LỜI HỒI ĐÁP 1994 - Trang 242

“Vâng, chính xác là bàn chân ạ. Đang sưng vù lên rồi. Không phải bị

thương nặng lắm... nhưng quản lý đang giận ghê lắm. Làm cầu thủ mà
không biết tự bảo vệ bản thân mình... Chắc không sao đâu anh nhỉ?”

Rác không đáp, chìm vào suy nghĩ riêng. Chia tay Bing- Grae, Rác lên

sân thượng lẳng lặng đứng nhìn bầu trời đêm. Cảm giác khó chịu không
ngừng đeo bám trong lòng. Hết chuyện này đến chuyện khác nối tiếp nhau
gây ra cảm giác bực dọc không dễ gì nguôi ngoai. Màn đêm đen thẫm như
vậy, mà suy nghĩ thì trắng xóa, Rác không thể tập trung nổi vào chuyện gì.
Anh cố chống chọi với những suy diễn liên tiếp dội lên trong đầu. Hóa ra,
đây chính là cảm giác ghen tuông.

Lưỡng lự. Ngần ngại. Hối hận. Mâu thuẫn. Băn khoăn. Cuối cùng máy

nhắn tin của Rác reo lên. Kiểm tra tin nhắn xong, Rác bắt đầu chạy như hóa
điên ra khỏi bệnh viện. Trong màn đêm tĩnh lặng, bước chân Rác dừng lại,
mắt dáo dác tìm Na Jung. Bên kia đường, Na Jung rạng rỡ vừa vẫy tay vừa
bước đến.

“Anh! Em thành công rồi! Nhìn đây này!”

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng mười bước chân. Nhìn Na

Jung xuống thế đứng tấn, Rác chỉ biết đứng cười ngẩn ngơ như một kẻ
ngốc. Anh vẫy tay, gọi Na Jung đến gần mình.

Na Jung đứng yên nhìn anh. Nụ cười ấm áp ấy dường như có lẫn cả chút

buồn rầu, thất vọng, sợ hãi. Mà có khi tất cả chỉ do cô tưởng tượng ra. Làn
gió đêm thoảng hương bạc hà man mát từ cơ thể anh. Hít một hơi thật sâu,
Na Jung xòe rộng hai cánh tay. Chợt, một giọt nến nóng ấm rơi vào người
cô. Giọt nến mang theo cả ngọn lửa bùng bùng đốt cháy trái tim cô. Trong
đêm sâu, Na Jung bừng sáng như ngọn nến lung linh soi rọi mọi ngóc
ngách tăm tối. Trong vòng tay Na Jung là một khu vườn đầy ánh nắng
chiều trải trên những bông cẩm tú cầu rực rỡ. Và nỗi nhớ. Sự trân trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.