LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 164

Bạch Bích không tìm hiểu những cái đó, cô mở vào phần lưu trữ tin

nhắn ở bên trên. Lần ghi chép cuối cùng chính là ngày Giang Hà chết. Bạch
Bích cẩn thận mở trang ghi chép cuối cùng này. Trên màn hình lập tức hiện
lên một biểu đồ đường cong, bên cạnh biểu đồ đường cong đó không có
bảng thuyết minh, cái này xem ra giống như biểu đồ cổ phiếu, e rằng chỉ có
Giang Hà mới hiểu được, Bạch Bích xem chẳng hiểu gì, cô chỉ có thể ra
khỏi hệ thống này.

Cô mở vào mục “My Documents” của Giang Hà, nhìn thấy bên trong

còn giấu một cửa sổ tắt, tên gọi là “Bạch Bích vào đây”. Là Giang Hà đang
gọi cô sao? Cô tự hỏi mình. Cô vội vàng mở cửa sổ ấy ra. Hình như lại là
một hệ thống phần mềm. Vừa vào hệ thống đã thấy xuất hiện màu vàng của
hoang mạc trên ảnh nền máy tính. Trong ảnh dần dần hiện lên hai hàng chữ
màu xanh “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua”.

Tim Bạch Bích bỗng nhiên như bị bóp nghẹt, tiếp đó cô cảm thấy bàng

hoàng, cô thấy hai câu thơ trên nghe rất quen, hình như mấy chữ này còn
bao hàm một ý nghĩa sâu sắc nào đó. Cô đọc khẽ lại một lần: “Bầu trời
chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua.”

Ngay lập tức một cái tên vụt qua trong đầu cô: Dư Thuần Thuận.

Đúng rồi, đây là câu nói của Dư Thuần Thuận.

Bạch Bích nhớ lại hơn năm năm trước, khi cô mới 18 tuổi, đã từng vì

mộ danh mà đến nghe Dư Thuần Thuận nói chuyện tại một cuộc hội đàm.
Cô vẫn còn nhớ rõ trên bục, cách cô không xa, một người đàn ông Thượng
Hải tóc tai bù xù, để râu dài, khuôn mặt bị gió Tây Bắc thổi đến mức thô
ráp và đen đúa, được tôn xưng là nhà thám hiểm hàng đầu Trung Quốc
đang thao thao bất tuyệt với khán giả về những chuyến đi thần kỳ của mình
trên khắp đất nước Trung Hoa. Năm năm đã trôi qua, những câu chuyện
thần kỳ mà cô được nghe từ chính Dư Thuần Thuận đã phần nào mai một,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.