LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 264

- Có lẽ người vẽ bức tranh này là người thường mơ thấy ác mộng.

- Người đó chính là em! - Bạch Bích lạnh lùng nói:

- Bức tranh này là em vẽ đấy. Chúng ta vào thôi, không đứng ở đây

nữa, trong kia bắt đầu rồi.

Diệp Tiêu giật mình, định giải thích mấy câu về sự thất ngôn vừa rồi

của mình, nhưng thấy Bạch Bích đã đi vào rạp, anh đành bước theo sau.

2

Trong rạp tối thui, quả nhiên, trên sân khấu đã bắt đầu diễn. Bối cảnh

sân khấu là một thung lũng hoang vắng và lạnh lẽo, mộ phần rải rác khắp
nơi, không khí âm u đáng sợ. Bạch Bích đoán người phụ trách mỹ thuật và
dàn dựng sân khấu của đoàn phải là người thích xem tiểu thuyết của
Stephen King. Quốc vương trẻ Thành cổ Lâu Lan đang tự hỏi tự đáp theo
kiểu gần như độc thoại. Bạch Bích chưa xem được phần biểu diễn trên sân
khấu, cô đang tìm ghế ngồi trong bóng tối, chẳng bao lâu cô đã tìm thấy,
đồng thời cô kéo luôn cả Diệp Tiêu ngồi xuống ghế bên cạnh. Mặc dù vé
của họ không phải là một cặp, nhưng trong rạp còn nhiều ghế trống, cho
nên hầu như khán giả không ai ngồi đúng chỗ của mình.

Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nhìn một lượt những khán giả đang ngồi

trong bóng tối. Tuy người đến xem không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng
vượt quá con số mà anh tưởng tượng. Anh luôn sợ rằng vở kịch của La Chu
lần đầu công diễn, người diễn kịch nhiều hơn người xem kịch, nếu thế thì
gay to, nhưng giờ được như thế này cũng khá ổn rồi. Đại để trong số năm,
sáu trăm chỗ ngồi của rạp lấp đầy được khoảng một nửa, như thế là không
tồi đâu. Có lẽ do công tác quảng cáo bỏ nhiều công phu, đã lôi cuốn được
một số học sinh của Học viện Sân khấu, cũng có thể còn do bức áp phích
của Bạch Bích vẽ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.