LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 292

Lam Nguyệt tiến lại gần bà, nói với một giọng rất lạ:

- Nhìn mặt tôi đây, bà, bà quên tôi rồi sao?

Mặt mẹ Bạch Bích lập tức biến sắc, bà ngắm khuôn mặt và đôi mắt

Lam Nguyệt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ.

Mẹ Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, mặt bà bỗng thay đổi

một cách đáng sợ:

- Mã... Mã... Nhã. Cô là Mã Nhã? Không, không, không thể nào! - Bà

lắc mạnh đầu, phủ định.

Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mẹ Bạch Bích.

Mẹ Bạch Bích cuối cùng cũng hiểu ra:

- Trời ơi, tôi biết rồi, chẳng lẽ cô là...

Lam Nguyệt gật đầu, chớp chớp mắt ra chừng hiểu ý.

Mẹ Bạch Bích bỗng thở dài, nói:

- Cuối cùng cô cũng đã đến!

Lam Nguyệt cười bí ẩn, ánh mắt cô loé lên những tia sáng kỳ lạ.

4

Diệp Tiêu lần theo địa chỉ, tìm đến nhà Nhiếp Tiểu Thanh, đó là một

chung cư bình dân. Anh dừng lại trước một cánh cửa, đúng đây rồi. Không
có chuông, anh gõ cửa. Không có ai ra mở, anh gõ lại một lần nữa, vẫn
không có ai.

Bỗng nhiên, cửa nhà bên cạnh bật mở, một ông già bước ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.