định do tỷ trọng lao động cao của những
ngành này và công suất thừa của các đối
thủ Mỹ và châu Âu. Nhật cũng có thành
tích lẫn lộn về chính sách hỗ trợ ngành,
như tôi đã bàn.
Khi chính phủ bóp méo những tín
hiệu thị trường, đặc biệt thông qua chính
sách hỗ trợ ngành trực tiếp, nó không thể
dựa vào các doanh nghiệp để chỉ đầu tư
vào những ngành có nền tảng mạnh.
Điều này đặt gánh nặng lên vai những
nhà lập kế hoạch của chính phủ để hiểu
những điều kiện tinh vi của lợi thế quốc
gia. Bởi vì nhiều chính phủ lựa chọn dựa
trên mô hình sai lầm, mô hình bị thống
trị bởi chi phí yếu tố sản xuất hoặc lợi
thế kinh tế nhờ qui mô, kết quả là điều