LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 240

“Không,” tôi đáp. “Cậu nhầm rồi.”

Ethan đang đà tuôn ra một tràng, vừa nói vừa rướn người về phía trước và
chỉ tay vào tôi. “Từ bé tới giờ cậu luôn có cái tính theo đuổi bằng được
những gì cậu muốn, Darcy. Bất kể điều đó là gì. Dù khó khăn đến mấy đi
nữa cậu cũng phải chiến thắng. Xưa nay Rachel chỉ biết đi theo làm cái
bóng của cậu. Còn cậu, cậu lúc nào cũng coi cô ấy như kẻ hầu người hạ cho
mình mà không biết ngượng. Suốt thời cấp ba, cô ấy luôn phải nghe theo
mọi yêu cầu của cậu, để cậu khoe mẽ đủ thứ. Cậu thích như thế lắm mà.
Còn bây giờ khi tất cả chấm dứt thì cậu không chịu đựng nổi.”

“Không phải... hoàn toàn không phải thế!” tôi lắp bắp, cảm thấy mặt mũi
nóng bừng. “Cậu nói vậy thật chẳng công bằng tí nào!”

Ethan bỏ ngoài tai lời tôi và đi đi lại lại trước cái lò sưởi giả, tiếp tục nói.
“Cậu là ngôi sao với những màn phô diễn ở trường trung học. Ngôi sao thời
đại học. Ngôi sao ở Manhattan. Và Rachel luôn để cậu tỏa sáng. Thế mà
giờ đây cậu vẫn cứ ganh ghét không chịu nhường nhịn để mừng cho cô ấy.”

“Mừng cho cô ta vì đã cướp chồng chưa cưới của tôi ư? Cậu có bị làm sao
không đấy?”

“Darce, chính cậu cũng đã làm một việc y như vậy. Nếu quả thực cậu yêu
Dex sâu đậm, nếu cậu không lừa dối anh ta thì lại là chuyện khác.”

“Nhưng bọn họ đã lừa dối tôi trước!”

“Đó không phải điểm chính ở đây,” Ethan đáp.

“Sao cậu lại nói thế được chứ?”

“Bởi vì. Bởi vì, Darcy ạ, cậu chưa bao giờ ngẫm lại cách cư xử của chính
mình. Cậu chỉ tìm cách đổ lỗi cho người khác mà thôi.”

Rồi Ethan bắt đầu đào bới câu chuyện xưa như trái đất thời trung học. Đó là
chuyện tại sao tôi lại nộp đơn vào Notre Dame trong khi biết rõ đó là ngôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.