LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 244

mình, cậu vung tiền vào những món đồ hoàn toàn vô nghĩa. Thật sự tôi
không thể tin nổi cậu lại có thể sống vô trách nhiệm và ích kỷ đến cùng tận
như thế đâu.”

Tôi ngồi sững ra đó, hoàn toàn không nói được câu nào. Biết nói gì với một
người bảo bạn là đứa không ra gì, là bà mẹ tương lai xấu xa, vô trách
nhiệm, là mụ đàn bà rỗng tuếch, chỉ biết có mình đây? Nếu không tính
những lời trách cứ của những kẻ đáng khinh (những lời đó chẳng đáng bận
tâm cho lắm) thì trong đời tôi chưa bao giờ phải nhận một bài mắng nhiếc
kinh khủng như thế này. Cậu ta nói quá nhiều điều xấu xa độc ác, chĩa mũi
dùi về phía tôi từ mọi hướng, đến mức tôi không biết phải bênh vực chính
mình ra sao nữa. “Mình có uống vitamin cho bà bầu đấy chứ,” tôi yếu ớt
nói.

Ethan ném cho tôi cái nhìn Nếu đó là tất cả những gì cậu có thể làm được
thì tôi cũng không còn lời nào để nói nữa
. Sau đó cậu ta bảo sẽ đi ngủ. Nét
mặt Ethan cho thấy tôi đừng hòng đi theo cậu ta, rằng cậu ta không muốn
sự có mặt của tôi trong phòng.

Nhưng để chắc chắn, sau khi ngồi một lúc lâu trong phòng khách gặm
nhấm vết thương và nhớ lại những gì cậu ta đã nói, tôi quyết định ra hành
lang kiểm tra cửa phòng Ethan. Nói vậy chứ có thách tôi cũng không thèm
mở - tôi có lòng tự trọng của mình chứ - chỉ là tôi muốn biết có thật cậu ta
đã nhốt tôi ở ngoài không. Cậu ta có hối hận vì đã nói ra những lời lẽ gay
gắt đó không? Cậu ta đã nguôi giận với tôi sau khi đỡ say bia chưa? Tôi
nắm vào nắm đấm cửa và xoay. Không nhúc nhích. Ethan đã cho tôi ra rìa.
Không hiểu cánh cửa lạnh lùng không thể lay chuyển ấy có điều gì mà
khiến tôi cảm thấy vừa buồn bã giận dữ lại vừa quyết tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.