lập bị giam giữ, còn thường phạm ở đây, chưa ai nói tới cả.
Họ cũng đoán biết như thế. Phải năm ba tuần một chánh phủ mới mới rảnh
tay được để nghĩ đến việc ân xá hoặc giảm ân cho các thường phạm.
Nhưng một sự kiện mới lại xảy ra. Khám đường đông thêm dân số: đó là
những ông bự của trào vừa sụp, những ông bự không được cách mạng mời
hợp tác trong lúc chuẩn bị bí mật, có lẽ vì họ quá trung thành hay vì vài lẽ
khác.
Ông bự ở đây không phải chỉ có nghĩa là quan lớn. Những người dân
thường, dựa chế độ mà giàu cũng ở trong số ấy.
Và cái ngày mà Định dở cười dở khóc là ngày chàng hay tin thiếu tá Bân
không còn ở cõi đời nầy nữa.
Thì ra ông ta tên Bân thật sự, hoặc tên khác nhưng được thiên hạ biết dưới
cái tên Bân đó.
Cứ theo cái tin tức len lỏi vào đây thì thiếu tá Bân trốn tránh ở một ngoại ô
kia. Bị dân trong xóm nhận diện được và đi tố cáo, ông ấy bị vây, cố mở
vòng vây để tẩu thoát chớ không đầu hàng, nên bị bắn chết ngay tại chỗ.
Định không thương cũng chẳng ghét ông Bân. Nhưng cái số tiền ba trăm
ngàn gởi nhà băng phải có hai chữ ký chàng mới lãnh ra được. Thiếu tá
Bân chết đi là chàng mất hết, mất cả, không còn gì nữa.
Ngày chàng ra khỏi khám, nhà chàng thuê đã bị người khác chiếm ngự,
chiếc xe chắc chỉ còn xác không, đang nằm ở kho nhà nước nào, túi trống
trơn, còn Lan thì đã đi lấy chồng, hoặc sẽ không nhìn nhận chàng là tình
nhơn nữa.