"Hẹn cô ấy ở U Lan cư, đúng không." Nói xong, người đàn ông lắc lắc
điện thoại di động trong tay, "Cô ấy nói với tôi, cũng nhờ tôi nói cho anh
biết, cô ấy sẽ không đi."
Hứa Ngộ cũng dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt thâ thúy của đối phương,
nở nụ cười, nói, "Đáng tiếc, sợ rằng anh Lục không có biện pháp chăm sóc
tốt cho hai vị tiểu thư xinh đẹp cùng một lúc, không phải sao? Tôi nghe nói
về một it chuyện của anh Lục, cũng có tìm hiểu qua, tôi nghĩ, vào lúc này,
vợ chưa cưới của anh Lục nhất định càng cần đến anh, mà Tử Mạt, sẽ cần
tôi một lần nữa, giống như trước đây vậy."
Hứa Ngộ nói chắc như đinh đóng cột, Lục Duật Kiêu một chữ không
phát, qua một lúc lâu, anh cười khẽ, "Anh Hứa rất có lòng tin, tôi tự thẹn
không bằng."
Hứa Ngộ biết Lục Duật Kiêu đang châm chọc anh tự tin quá mức, thành
tự phụ.
Nhưng anh cũng không có tự loạn trận cước, mà vẫn ngẩng đầu lên, nói:
" Có lẽ không lâu nữa, bên tôi sẽ có hy vọng rồi."
Khóe môi của Lục Duật Kiêu nâng lên, trào phúng, "Tôi hiểu cô ấy,
mang tổn thương đến cho cô ấy, thì cô ấy sẽ không lại muốn nữa."
Nói xong, anh liền cất bước, bước về phía trước.
Hứa Ngộ liền giật mình, ngay sau đó đuổi theo, nói: " Người tiếp theo sẽ
làm tổn thương cô ấy, chính là anh Lục."
Ánh mắt Lục Duật Kiêu tối sầm lại, quay đầu, "Tôi sẽ không cho anh tạo
ra cơ hội này!"
Điện thoại di động có tin nhắn tới, anh nhìn nhìn, khóe miệng căng thẳng
có đường cong, "Tôi phải về nhà, xin lỗi không tiếp được."