Hai người đàn ông này thấy Hứa Ngộ không có bất kỳ phản ứng gì, động
tác trên tay càng thêm thô lỗ .
Người tài xế này, chính là một trong hai người kia.
Tài xế quan sát nét mặt Cố Tử Mạt từ kính chiếu hậu, cười, "Này, người
đẹp, sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy? Say xe rồi sao? Tôi biết, người
đẹp các cô hay say xe, ha ha."
Chợt gặp người đã từng vũ nhục mình, Cố Tử Mạt nhất thời không có
cách nào trấn định lại, cô nhìn chằm chằm vào sau gáy của người đó, đôi
môi giật giật, khàn giọng nói, "Dừng xe, tôi muốn xuống xe!"
Người đó cười to, quay đầu lại, tiếp tục nhìn đường lái xe, "Ha ha, Cố
tiểu thư, lên xe của tôi, cũng không có dễ dàng xuống xe được, nếu cố tình
muốn xuống xe, nhất định sẽ rơi vào tay của Diêm Vương đấy."
Nghe lời của anh ta, da đầu của cô một trận tê dại, lại ý thức được anh ta
gọi cô là ‘ Cố tiểu thư ’, như vậy, anh ta đã nhận ra cô!
Theo bản năng cô hỏi, "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì! Hiện tại là xã hội
pháp trị đấy!"
"Ha ha, xã hội pháp trị cũng có tình người chứ, tôi gặp gỡ cố nhân, tự
nhiên muốn tìm một nơi để ôn chuyện rồi! Cố tiểu thư, chẳng lẽ cô không
biết tôi, nếu không, chúng ta cùng nhau nhớ lại, chậc chậc, một đêm kia
còn rất kích thích, dáng vẻ bé nhỏ khóc đến hoa lê đái vũ kia của cô, còn
thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi !" Nói xong, anh ta quay đầu lại, bỉ ổi
nhìn cô một cái, "Chậc, ai nha nha, cô thật sự say xe, choáng váng đến mức
khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến rồi, yên tâm, anh đây hiện tại đã học
được thương yêu phụ nữ rồi, đợi lát nữa an toàn đến nhà tôi, tôi sẽ để cho
cô nằm nghỉ ngơi một chút, đừng nóng vội, chúng ta rất nhanh sẽ đến nơi."