Cố Tử Mạt nở nụ cười xoay người lại, "Tin cô cái gì? Cô sẽ thật sự kiên
trì không làm giải phẫu sao? Hoàn toàn không có thận — nguyên thích hợp,
có bác sỹ nào dám làm giải phẩu cho cô chứ? Lâm tiểu thư, chuyện đến
mức này, vẫn muốn tiếp tục lấy cái chết uy hiếp cũng sẽ không có được tình
yêu, cô hợp tác với bác sĩ đạo diễn một trò cười như vậy, dù sao cũng nên
có một kết thúc thôi."
"Tôi. . . . . . Tôi thật sự . . . . . ." Lâm Yên Nhiên khổ sở che miệng.
Lục Duật Kiêu ngước mắt, nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, giờ phút này
không cần hỏi nhiều, vẻ hoảng hốt trên mặt Lâm Yên Nhiên, cũng đã tỏ rõ
toàn bộ chân tướng rồi.
Anh cảm thấy, giữa anh và Lâm Yên Nhiên, giống như cách một tầng
sương mù, một Lâm Yên Nhiên như vậy, làm cho anh càng cảm thấy không
hiểu.
Trầm ngâm một lúc lâu, trước khi rời đi, vẫn nói, "Yên Nhiên, đừng tùy
hứng nữa, dưỡng bệnh cho tốt."
Lục Duật Kiêu mới kéo Cố Tử Mạt xoay người đi ra cửa, lúc này giọng
nói thê lương của Lâm Yên lại truyền đến một lần nữa, "Đừng! Minh
Tuyên, không có anh, em thật sự là không được ——"
Bàn tay Lục Duật Kiêu đặt ở trên tay nắm cửa dừng lại trong chớp mắt,
nhưng rất nhanh, vẫn mở cửa, rời đi.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, nước mắt Lâm Yên Nhiên vẫn cố nén rốt
cuộc mãnh mẽ trào ra.
Cô rõ ràng, cô hiểu, lần này, cô lại thua.
*