Người đàn ông lại cầm tay của cô, "Nếu quan trọng như vậy, anh đi cùng
em."
Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, vẫn đẩy tay anh ra, khom lưng thận trọng
lấy ra thẻ nhớ từ sâu bên trong ngăn tủ, "Tôi có cái này, tôi tuyệt đối có thể
giải quyết được, anh hãy yên tâm đi."
Đã làm phiền anh nhiều như vậy, lại tiếp tục làm phiền anh nữa, cô
không tìm được lý do nào.
Người đàn ông bị cự tuyệt, anh nhíu mày suy tư , cuối cùng vẫn gật đầu.
Cố Tử Mạt vội vàng chạy vội ra cửa, vừa muốn mở cửa, lại bị người đàn
ông phía sau gọi lại, "Chờ một chút."
Cô vội vàng dừng bước, ngoái đầu lại nhìn anh, anh mặc một chiếc áo sơ
mi màu đen cùng quần dài màu đen hơi lộ vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn
gàng sạch sẽ mà xõa tung, phóng khoáng mà đẹp trai, chỉ một cái liếc mắt,
cũng làm người khác cảm thấy yên lòng ngay lập tức.
Anh vẫn có sức quyến rũ như vậy, không phải sao?
"Vâng?" Cô cũng không xoay người lại, chỉ nghiêng đầu hỏi anh.
"Đã nghe một câu nói chưa? Em đi, anh không tiễn em, em về, bất kể
bao nhiêu mưa gió, anh đều sẽ đi đón em, đây cũng là lời anh muốn nói với
em." Anh nói.
Ánh mắt của anh rất đen rất sáng, giống như là một ngôi sao sáng chói
trên bầu trời sao, vào giờ phút này, trong mắt của anh không có bất kỳ tạp
chất nào, một màu đen thuần túy, sạch sẽ, cô nghe được, lúc anh nói những
lời này thực sự nghiêm túc.
Những lời này, vốn là để diễn tả những người có tình.