Cho dù Cố Tử Mạt không nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Uyển, cũng nghe ra
sự châm chọc ở trong đó, co cảm thấy cả người không thoải mái, đợi một
lát, cũng không nghe được câu trả lời của Ninh Uyển, cô nghiêng nghiêng
đầu, nói: " Xem ra cô cũng không định nói cho tôi biết, vậy tôi đi trước đây,
quấy rầy rồi."
Nói xong câu này, cô liền mở cửa, định bước ra bên ngoài.
Ninh Uyển lại đè lại cánh tay cô mở cửa, cười đùa nói, "Toi không cho
cô biết đáp án, nhưng mà tôi lại tìm được một cái đáp án."
"Cái gì?" Cô cau mày.
Phụ nữ trong làng giải trí, đều thích giấu đầu hở đuôi, ra vẻ thần bí sao?
Khó trách có nhiều người đàn ông, đều sẽ bị họ mê hoặc đến thất điên bát
đảo như vậy.
Ninh Uyển đi tới cửa, nhìn quanh bốn phía, thấy không có người tới đây,
lại cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nói, "Tôi hiểu, cô thắng ở điểm nào."
"Cái gì."
"Tôi thua cô rồi, hoàn toàn không phải vì tôi đần, mà bởi vì, tôi quá
thông minh, mà cô, thì quá ngu ngốc."
"Lời này của cô có ý gì." Mi tâm của cô, nhíu chặt hơn.
Ninh Uyển liếc cô một cái, ngồi xuống trước gương trang điểm, vẽ lông
mày cho mình, gọi cô qua, "Cô qua đây đi, nhìn xem lông mày giúp tôi.
Như vậy, tôi mới bằng lòng nói cho cô biết."
Cố Tử Mạt không có cách nào, chỉ có thể dằn lòng đi tới, cúi người nhìn
giúp cô ta một chút, nói qua quýt: " Rất tốt." Bộ dạng của ảnh hậu Ninh
Uyển đẹp như vậy, cho dù có vẽ sai cũng vẫn đẹp.