đến nhà họ Hà.
"Đừng tìm, nhà họ Hà đang xuống dốc, làm sao được đến những chỗ như
thế này." Kiều Tử Hoài vỗ lên cánh tay cô, nhắc nhở cô.
Cố Tử Mạt cảm thấy lời nói của Kiều Tử Hoài có lý, liền không tìm
kiếm nữa, bình tĩnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi anh ta, "Vât phẩm bán
đấu giá ở đây, nếu như giá cuối cùng thấp hơn sự mong đợi của chủ sở hữu,
nếu như chủ sở hữu đổi ý, như vậy có hiệu lực không?"
Kiều Tử Hoài lắc đầu, "Chủ sở hữu phản đối cùng bội ước, ở chỗ này
không có hiệu quả, cuối cùng sẽ giao dịch theo giá cuối cùng, hơn nữa nhà
họ Hà đã cam kết, sẽ đem 1% số tiền bán đấu giá được, dùng cho từ thiện."
Cố Tử Mạt nghe vậy, khóe miệng trào phúng, "Chỉ có 1%, thật đúng là
rất keo kiệt ."
"Cửa nhỏ nhà nghèo, làm sao có thể so với Lục Duật Kiêu được." Kiều
Tử Hoài không chút nghĩ ngợi, liền nhận lời.
Tai Cố Tử Mạt nhạy cảm, giật mình một cái, trong lòng không ngừng lo
lắng, cô cụp mi, nhỏ giọng nói, "Đừng nhắc tới anh ấy."
Kiều Tử Hoài chỉ có thể nhíu mày, ra vẻ thấu hiểu lòng người nói: " Vậy
thì không nói, tôi hiểu biết rõ tâm tình của cô, như vậy đâm cô quá đau rồi,
loại chuyện không có tình người này, tôi chưa bao giờ duy trì." Nói xong,
anh ta giờ tay ra vẻ không có gì quan trọng, một bộ tiêu sái.
Trong lòng Cố Tử Mạt biết rõ, đây là Kiều Tử Hoài cố ý, bản tính miệng
thối lại bảnh bao, đến nơi nào cũng không thay đổi được.
Cô giơ tay lên nắm được cánh tay của anh ta, ngước mắt nhìn anh ta,
kiên định nói, "Tôi không sợ bị đâm đau, bây giờ tôi có thể tiến lên rồi, anh
có thể dừng sự đắc chí của mình lại đi." Lời còn chưa dứt, cô đã buông tay