Theo cách nói của Diệp Nhất Đóa, nhà họ Lục nhà gia đình quyền thế
cao cấp, còn không phải là một loại gia đình phú quý có thể tiếp xúc được.
Cũng khó trách, Lâm Nhược Thủy có thể thuận lợi tiến quân vào
Hollywood, thế nhưng lại chui vào nhà họ Lục.
Tay của cô, xoa lên thành cốc cà phê, lẽ ra phía trên phải còn chút độ ấm,
nhưng hiện tại cả người cô đều là Băng Băng lạnh, không thể cảm nhận
được chút ấm áp nào trên thành ly.
Diệp Nhất Đóa nhìn phản ứng của cô, lại liên tưởng đến vấn đề của Cố
Tử Mạt, có chút nghĩ mà sợ mở miệng hỏi cô, "Chị thật giống như không
biết rõ lắm tình huống của nhà họ Lục, Lục Minh Tuyên không có nói cho
chị biết sao?"
Cô có thể nhìn ra, Lục Minh Tuyên vô cùng quan tâm đến Cố Tử Mạt,
quan hệ của hai người quả thật không tệ, nhưng Lục Minh Tuyên không nói
cho Cố Tử Mạt về tình huống của nhà họ Lục, liền có vẻ quỷ dị.
Chẳng lẽ là Lục Minh Tuyên cố ý giấu giếm? Mà cô, lại không cẩn thận
nói lỡ miệng?
Cô che miệng, ý thức được hình như mình chọc phải rắc rối rồi, liền vội
vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Tử Mạt, xấu hổ nói, "Em cảm thấy em
nói sai rồi, nói một vài thứ không nên nói, chị. . . . . . Chị có thể coi như. . .
. . . Coi như chị không có nghe được hay không."
Cố Tử Mạt mệt lả, nhàn nhạt nhìn Diệp Nhất Đóa một cái, nhưng cũng
không có hơi sức mở miệng.
Diệp Nhất Đóa thấy cô không trả lời, lại càng bị dọa sợ không nhẹ, cô
vội vã cầm ví tiền từ trên chỗ ngồi của mình lên, khua khua tay với Cố Tử
Mạt, cẩn thận nói, "Hư. . . . . . Coi như em không có nói gì, em cũng không
nói chuyện nhiều."