Trên lòng bàn tay Cố Tử Mạt có vết thương, bị bà ta bắt một cái, lại càng
như thiêu như đốt, hút không khí một tiếng ‘ khàn ’ , rút tay khỏi tay bà ta,
nói: " Bà có chuyện gì, từ từ nói."
. . . . . .
Tiễn bước Lưu phu nhân, đầu tiên, cô bấm điện thoại gọi cho Lục Duật
Kiêu.
Trong sự cuồng loạn của Lưu phu nhân, rốt cuộc cô cũng hiểu đầu đuôi
chuyện này.
Sáng nay, cô cho là những người hộ vệ kia là người của Diệp Nhất Đóa,
lại không nghĩ rằng, là người của Lục Duật Kiêu, hơn nữa, Lục Duật Kiêu
còn phái người, chỉnh Lưu phu nhân thảm như vậy.
Càng không nói đến, việc làm ăn của nhà Lưu phu nhân rồi.
Đầu kia nhận điện thoại, cô không đợi Lục Duật Kiêu nói chuyện, liền
nói thẳng luôn: " Thủ đoạn của ngươi quá ngây thơ rồi, mời dừng lại ngay!
Mặc dù Lưu phu nhân thực sự có lỗi, nhưng dù sao cũng là chúng ta đuối lý
trước, chiếc xe kia đúng là chồng của Lưu phu nhân mua cho Đại Thiến
đấy."
"Gọi điện thoại cho anh là vì chuyện này sao? Tử Mạt" Giọng nói của
Lục Duật Kiêu, vẫn trầm thấp trước sau như một.
"Đúng, chính là vì chuyện này!"
"Anh biết rồi, mà anh cũng không cảm thấy thủ đoạn đó ngây thơ, anh
chỉ cho bà ta cái mà bà ta nên được giáo huấn thôi." Người anh phái đi, báo
lại với anh những chuyện Cố Tử Mạt trải qua, anh chỉ khiến những người
đó cho Lưu phu nhân một chút xíu dạy dỗ.