“Chắc chắn. Đếm đến ba nhé. Một… Hai… Ba.”
Và Sachs được đẩy lên cao. Pulaski khỏe hơn cô nghĩ, cậu ta đẩy thẳng
thân hình một mét tám của cô lên. Lòng bàn tay cô bám lấy nóc tường rào, cô
đu lên, ngồi yên trên đấy một lát. Đánh mắt về phía ngôi trường. Không dấu
hiệu nào là có người. Rồi liếc nhìn xuống dưới, và cô chỉ trông thấy đám cây
bụi, không có gì để đốt cháy da thịt cô bằng những tia lửa điện năm-nghìn-
độ, không có dây hay bảng kim loại gì.
Sachs xoay lưng lại ngôi trường, bám lấy nóc tường rào và buông người
thấp xuống hết mức có thể. Rồi khi cô biết mình phải thả tay ra, cô thả tay ra.
Cô lăn tròn trên đám cây bụi, cơn đau lan dọc đầu gối và đùi. Nhưng cô đã
quen thuộc với chứng viêm khớp cũng như Rhyme quen thuộc với những hạn
chế của cơ thể của anh vậy, cô hiểu đây chỉ là phản ứng tức thời. Tới lúc cô
nấp được vào sau bụi cây rậm rạp nhất, súng rút ra, sẵn sàng nhắm vào bất cứ
mục tiêu nào, thì cơn đau tan.
“An toàn.” Sachs thì thào qua bức tường rào.
Có một tiếng huỵch kèm theo một tiếng hự nhẹ, rồi, giống như một diễn
viên đóng phim kungfu, Pulaski khéo léo và khẽ khàng đáp xuống bên cạnh
cô. Súng cũng đã xuất hiện trong bàn tay cậu ta.
Không có cách nào để họ tiến đến phía trước tòa nhà mà không bị trông
thấy nếu Galt vô tình nhìn ra. Họ sẽ phải vòng ra phía sau, nhưng đầu tiên
Sachs cần làm một việc. Cô lướt ánh mắt kiểm tra xung quanh rồi ra hiệu cho
Pulaski đi theo mình, dừng lại sau mấy bụi cây và mấy thùng Dumpster,
hướng về mạn phải ngôi trường.
Với Pulaski yểm trợ, cô vội vã di chuyển đến vị trí có hai hộp kim loại
hoen gỉ được gắn trên tường gạch. Cả hai hộp đều có nhãn đã bị bong tróc ở
bên thành, ghi tên Liên hợp Algonquin và một số điện thoại gọi khi khẩn cấp.
Cô rút từ túi quần ra thiết bị phát hiện điện áp của Sommers, bật lên và quét
qua hai hộp kim loại. Kim đồng hồ chỉ số không.
Không có gì đáng ngạc nhiên, vì dường như nơi này đã bị bỏ hoang nhiều
năm. Nhưng sự khẳng định vẫn khiến Sachs mừng rỡ.
“Nhìn kìa.” Pulaski thì thào, chạm vào cánh tay cô.