bà ấy thực sự đến trường gây sự, không phải nhà trường sẽ biết chuyện tớ bị
nhốt vào đồn cảnh sát sao? Cậu nói xem, liệu trường có đuổi học tớ không?
Như vậy, chẳng phải tớ hết đời rồi sao? Bố mẹ tớ mà biết, chắc chắn sẽ tức
chết mất.” Du Tinh nói một tràng dài như sắp phát khóc.
Điền Điền nghe mà kinh ngạc: “Cái gì? Mẹ La Thiên vũ nói như vậy
thật sao? Bà ấy dựa vào cái gì mà đến tìm cậu hỏi tội? Rõ ràng con trai bà
ấy còn lừa cậu cơ mà. Thật là chẳng hiểu lí lẽ gì cả.”
Du Tinh gật đầu đánh rụp: “Đúng vậy. Mẹ anh ta nói năng rất ghê gớm.
Hơn nữa còn chẳng thèm quan tâm đến đạo lý. Bà ấy chẳng chịu nghe tớ
giải thích mà cứ nhận định rằng tớ dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K. Điền
Điền, bây giờ phải làm sao đây? Không thể để mẹ anh ta đến trường tìm
được.”
“Du Tinh, cậu đừng lo. Có lo cũng chẳng ích gì. Cậu hãy bình tĩnh lại để
nghĩ cách đã.”
Hai cô gái lo lắng bàn bạc cả buổi mà cũng chẳng nghĩ ra được đối sách
gì hay. Nếu mẹ La Thiên Vũ kiên quyết đến trường gây rắc rối cho Du Tinh,
tránh thì không tránh nổi, chạy khỏi hòa thượng cũng chẳng thể chạy khỏi
chùa. Việc nếu đã vậy, chỉ có thể chuẩn bị ứng chiến trực diện mà thôi.
“Du Tinh, cậu đừng sợ. nếu mẹ La Thiên Vũ thật sự đến trường làm loạn
thì cậu cứ nói thẳng mọi chuyện trước mặt bà ấy. Phải dũng cảm tranh đấu
chứ!”
Du Tinh khổ sở thở dài: “Cũng chỉ có thể vậy thôi. Nhưng nói thực là tớ
vẫn không muốn để mẹ anh ta đến trường gây chuyện. Tớ sợ chuyện này
mà đưa lên ban giám hiệu thì không biết sẽ thế nào. Tớ đã bị bắt đến đồn
cảnh sát, kết quả xét nghiệm nước tiểu cũng chứng minh tớ đã dùng ma túy.
Điều này sẽ rất khó chứng minh là tớ tự nguyện hay bị ép buộc. Nếu nhà
trường vì chuyện này mà đuổi học tớ thì oan uổng quá!”