Nói xong, bà Liên nhìn mấy chồng báo xếp trên bàn trà rồi lắc đầu. Bà
cảm thấy những tờ báo này thật đáng ghét, phát ngôn toàn những điều
không chân thực, làm hại đến danh tiếng của người khác. Bà không thể
không bực mình: “Ông Liên, chúng ta kiện mấy tờ báo này đăng sai sự thực
đi.”
“Điều đó là đương nhiên rồi. Tôi đã bảo luật sư trần gửi thư tới họ. Nếu
không làm như vậy thì có khác nào chúng ta thừa nhận chuyện đánh
người.”
Luật sư vừa gửi thư đi, mấy tòa báo đều bắt đầu thấy sợ. Để chứng minh
bài báo ban đầu có phải là sự thực hay không, họ lại cử phóng viên đến nhà
họ Diệp phỏng vấn. Nếu có thể lấy được lời xác nhận từ chính mẹ Điền
Điền thì Liên Gia Kỳ sẽ không còn gì để nói về chuyện mình ra tay đánh
người nữa.
Nhưng cửa nhà họ Diệp khóa chặt, gọi đến mấy, gõ đến mấy cũng không
có người ra mở.
Hỏi hàng xóm thì cũng không biết mẹ con họ đi đâu. Các phóng viên
không tìm được nhân vật chính, chỉ có thể đi phỏng vấn những người hàng
xóm khác. Họ hỏi được mấy nhà đều nói tối hôm đó có nhìn thấy Điền Điền
và Liên Gia Kỳ to tiếng cãi vã nhưng không hề nhìn thấy anh ta ra tay đánh
người, hơn nữa, trên người Điền Điền cũng không hề có vết thương nào.
Khi họ hỏi Tạ Lỗi, anh ta chẳng có chút kiên nhẫn nào: “Đám phóng
viên mấy người không thấy phiền à? Điền Điền và mẹ cô ấy không muốn
tiếp nhận phỏng vấn, các người còn chạy hết nhà này nhà khác hỏi nọ hỏi
kia, làm loạn gì chứ? Đừng hỏi tôi. Tôi không biết, cũng chẳng muốn nói gì
cả.”
Cuối cùng, các phòng s viên đến đồn cảnh sát. Vừa hay lại gặp đúng
viên cảnh sát trực ca tối hôm đó. Anh ta cũng đang đau đầu vì những