LƯỠNG QUẢNG HÀO KIỆT - Trang 182

Thân hình ông tiến vào cổng vòm của cửa quan, bóng tối của hoàng hôn
phủ xuống, nuốt chửng ông ta.

Trong bóng tối u ám, có thể mơ hồ nhìn thấy bước chân Văn Tấn Sương lảo
đảo một chút, khi ra khỏi Cổ Nghiêm Quan, bóng dáng lại trở nên rõ ràng.

Nhưng Văn Tấn Sương liền ngã gục xuống, ngã xuống trước mặt Dư Khốc
Dư, không thể đứng lên nổi. Hai mắt ông ta lồi hẳn ra, nhìn trừng trừng về
phía trước, ánh mắt không hiểu là bi phẫn, hay là mỉa mai?

Bởi vì ông ta đã chết.

Trong ánh hoàng hôn, người áo trắng thùng thình, tay áo rộng, dáng vẻ thần
bí, quỷ dị khôn tả.

Tiêu Thu Thủy kêu lên thất thanh:

- Văn tiền bối...

Chỉ nghe Dư Khốc Dư mỉm cười âm trầm, nói:

- Ta khác với các ngươi. Các ngươi cầm đao cầm kiếm liều mạng, ta có độc
vật của ta để đấu với các ngươi.

Ngừng một chút rồi lại tiếp:

- Trong Cổ Nghiêm quan này ta đã bố trí độc, các ngươi qua được thì giết
được ta.

Tiêu Thu Thủy đưa mắt nhìn Cổ Nghiêm quan, chỉ thấy một điểm dư quang
từ phía tây chiếu lại, Cổ Nghiêm quan hùng vĩ nằm chắn giữa hai ngọn núi,
càng lộ vẻ thần bí!

Người áo trắng ở phía bên kia cửa quan càng khiến người ta có cảm giác
yêu tà khiến người ta phải phát run!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.