thật hoành tráng a, dù sao cuộc chiến cũng đã nổi lên, chẳng còn ai thèm để
tâm xem bên cạnh có cướp dâu nữa hay không, thành ra khoảng đất trốn
vốn để dành cho người ta đánh cướp dâu, giờ đã bị đám game thủ đánh
đánh giết giết chen ngang mất.
Thiên hạ vô địch dù sao cũng từng là bang chủ của Chiến minh, biết rõ
bí quyết PK quần thể, cũng rất biết nắm chắc thời cơ. Vừa thấy đám người
hỗn loạn, lập tức bắt đầu lao tới tiến công. Bị che giữa một rừng hào quang
kỹ năng, bọn họ đã rất nhanh tới gần tới cửa miếu Nguyệt lão. Cuộc chiến
trong nháy mắt đã có chuyển biến, vốn dĩ nhóm ám sát có vẻ chiếm ưu thế,
nhưng là đụng phải tình trạng bát nháo này, mục tiêu của bọn họ đã hỗn
loạn, nói chi tới ưu thế.
Các game thủ xung quanh càng đánh càng hăng, rất game thủ vô tình mà
bị giết hại, thậm chí có kẻ không cam lòng, gọi thêm bạn bè tới báo thù.
Miếu Nguyệt lão hôm nay đúng là một nơi tàn sát. Tất cả mọi người giết đỏ
cả mắt, cũng không thèm để mắt xem là thù hay là bạn, gặp người là xử hết.
Tình hình chiến đấu cứ thế lan ra, chẳng mấy chốc đã lan vào tới miếu
Nguyệt lão. Vừa mới bắt đầu thì chỉ là vài người không cẩn thận đánh trúng
nhau, nhìn một chút thấy đây là địa bàn của Thị huyết đường, còn nhanh
nhanh chạy đi. Nhưng sau lại có một chút giống thừa dịp rối loạn mà đánh
bậy, trốn ở trong đám người lặng lẽ hướng bên này phóng kỹ năng.
Thị huyết đường cũng không thể làm gì, nhưng hai lần liền bị quấy rầy
chẳng lẽ vẫn đứng đó chịu trận? Thế cục vốn là rối đến không rối hơn được
rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn trấn định kéo tới một góc ngồi xuống, là bởi vì
lão đại còn chưa lên tiếng, tuy rằng Hiệp Hàm không hứng thú tham dự trận
hỗn chiến này, bất quá đâu phải ai cũng nhàm chán như thế. Lưu Nguyệt
ngồi trên đùi y khanh khách cười. Bởi vì nàng nhìn thấy có kẻ dám quăng
độc vào Hiệp Hàm, bình thường nếu ai có làm gì y, cũng chỉ ở mấy dịp thế
này, những người đó mới dám trốn tránh một phen ám tập.