“Em cũng không có ý đó, chính là anh không phải có có thù tất báo
sao.” Hiệp Hàm không có hảo ý cười nói, “Cũng còn chia tình huống a, nếu
là có người khi dễ bà xã anh, anh đương nhiên không đành lòng.” Lưu
Nguyệt lập tức đỏ mặt, nàng cười ngượng ngùng lại có chút ngọt ngào.
Hiệp Hàm nhìn càng nhịn không được muốn chọc nàng,“Cho dù trên đời
này cái gì cũng đều thay đổi, thì vẫn có một điều trước sau như một không
đổi.” Lưu Nguyệt lập tức tò mò hỏi,“Là cái gì vậy? Kim cương à?” Hiệp
Hàm vừa tức giận vừa buồn cười, “Cô nhóc tham tiền nhà em muốn kim
cương sao?” Lưu Nguyệt lại càng không không biết xấu hổ nói. “Không
phải đâu, anh nói mau a!”
Hiệp Hàm đột nhiên rất nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cặp mắt phượng
đen láy mang theo chút ý cười. “Tình yêu của anh đối với em là không thay
đổi.” Lưu Nguyệt nhìn ánh mắt y, nghe tiếng nói âm trầm nỉ non hứa hẹn
vĩnh viễn của y. Một đôi mắt mơ màng nổi lên, Hiệp Hàm mang theo ý cười
tiến tới, nhẹ nhàng hôn nàng.
Tựa hồ sau tối hôm đó, vận mệnh của Thiên hạ Yên Vũ không còn thê
thảm như trước nữa. Bởi vì sau đêm Hiệp Hàm cùng Lưu Nguyệt tán gẫu,
liền viết một câu trong gia tộc, “Thị huyết đường vẫn đề cao chính nghĩa
cùng công đạo, gặp chuyện bất bình, mọi người không cần kiềm chế bản
thân, chúng ta cái gì cũng không sợ.” Mọi người đều biết lời y nói chính là
chuyện của Thiên hạ vô địch đuổi giết Thiên hạ Yên Vũ, kỳ thật Thị huyết
đường phần lớn đều là phần tử nhiệt huyết, tràn ngập chính nghĩa, nhìn thấy
một thằng con trai to lớn suốt ngày đuổi giết một cô nhóc, còn đem người ta
giết rớt 7,8 cấp, đã sớm kiềm chế không được. Nhưng là thân phận cô nhóc
này lại quả thật có chút khó xử, trước kia chẳng những bày kế hãm hại gia
tộc bọn họ, hơn nữa đối với lão đại có chút ám muội không rõ. Nên nhất
thời nhẫn nhịn không có xuất thủ, không muốn gây thêm phiền hà.
Kết quả ngay đêm Hiệp Hàm xác minh lời nói. Thiên hạ vô địch phát
hiện một hiện tượng rất kì dị, thời điểm hắn đuổi theo Thiên hạ mưa bụi,