MA CÀ RỒNG SA NGÃ - Trang 22

Jay cười tít mắt. Không hiểu sao khi thấy nụ cười ấy tôi cảm thấy ấm áp

lạ thường.

Rồi cậu lôi số nấm từ balô của tôi và lăn ra cười. Tôi bực quá, hỏi :

- Cười cái gì?

- Nếu chị không chết dưới tay bọn chúng thì chị sẽ chết vì nấm độc đấy.

Tôi giật mình, thấy cậu ta cứ cười miết. Tôi tròn mắt:

- Sao? Nấm độc à?

- Uhm, hơn một nửa số nấm ở đây có độc đó chị ơi.

Tôi lè lưỡi, xém chết vì cái đống nấm này. Vậy mà tôi còn mất thời gian

vì chúng tới nỗi lạc đường về nữa chứ. Thấy Jay cứ cười, tôi cáu:

- Em có thôi đi không? Sao cứ cười mãi thế?

- Xin lỗi, tại... ha ha!

Tôi không nói chuyện với cậu ta nữa, đáng ghét mà. Một lúc sau, dường

như đã biết hối hận rồi hay sao ấy, Jay thôi cười, giọng nhỏ nhẹ lại hẳn :

- Chị giận à? Xin lỗi... Xin lỗi!

Tôi có giận đâu. Chỉ định im lặng để cậu ta cười cho đến khi nào xong

thì thôi mà. Thế nhưng cậu lại tưởng tôi giận mới ghê chứ. Vậy chị đây sẽ
đùa với cậu một lúc.

- Chị ơi... - Jay lại gọi

- Gì thế? - Chết tiệt, sao tôi lại trả lời vậy chứ. Bị gài rồi.

- Đừng giận nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.