MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 42

Này cũng không phải đe doạ gì, thừa tối làm loạn, thừa nước đục thả câu

là thiên tính của tà tuý, càng ầm ĩ khóc lóc bỏ chạy, càng dễ dẫn hoạ vào
người mà không hay biết. Lạc đàn vào thời điểm thế này, là một chuyện rất
nguy hiểm. Không biết làm sao mà ai nấy đều đang hồn bay lởn vởn trên
trời lại nghe được tiếng, không cần chốc lát, cả Đông đường liền yên tĩnh,
ngoài tiếng hít thở khẽ khàng, tiếng nức nở nhỏ xíu. Sợ rằng đã không còn
mấy người.

Trong bóng tối, một áng lửa bỗng nhiên sáng lên, đó là Lam Tư Truy đốt

một tấm Minh Hoả phù. Phù lửa không bị âm phong có tà khí thổi tắt, cậu
cầm tấm phù này nhen ánh nến lên lần nữa, đệ tử khác thì ở lại động viên
lòng người. Có ánh lửa, Ngụy Vô Tiện lơ đãng nhìn cổ tay một thoáng, lại
có một đường vết thương khép miệng.

Sau khi nhìn, hắn chợt phát hiện, số lượng vết thương không đúng.

Ban đầu ở hai bên cổ tay của hắn, mỗi bên có hai đường vết thương. Mạc

Tử Uyên chết, một đường khép lại; Phụ thân Mạc Tử Uyên chết, lại thêm
một đường; A Đồng chết, lại thêm một đường nữa. Như vậy tính ra, nên có
ba đường khép lại, chỉ còn dư lại một đường có vết sâu nhất, cũng là vết
thương có sự thù hận sâu nhất.

Nhưng hiện tại trên cổ tay hắn, trống trơn, một cái cũng không sót lại.

Ngụy Vô Tiện tin chắc, trong đối tượng Mạc Huyền Vũ báo thù, nhất

định không thể thiếu Mạc phu nhân. Cái vết thương dài nhất sâu nhất kia,
nhất định là giữ lại vì nàng ta. Mà nó lại biến đâu mất rồi.

Mạc Huyền Vũ bỗng nhiên thông suốt, từ bỏ oán hận - đó là điều không

thể. Vì hồn phách của hắn đã sớm đem ra đánh đổi để triệu hoán Ngụy Vô
Tiện tới đây rồi. Muốn miệng vết thương khép lại, trừ phi Mạc phu nhân
chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.