MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 589

Hắn lẳng lặng nhìn Nhiếp Minh Quyết, mặt đầy vẻ mỏi mệt: "Tại sao

ngươi cứ nhất định không chịu nhắm mắt lại?"

Đáp lại câu hỏi của Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết càng gầm gừ

kinh khủng hơn nữa. Mặt mày Kim Quang Dao trắng bệch, loạng choà
loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, vươn tay ra, khép mắt Nhiếp Minh
Quyết lại. Nhưng hai mí mắt vừa hợp vào, Nhiếp Minh Quyết lại lập tức
mở ra, đáp trả là một cái nhìn chằm chằm căm phẫn, sít sao dán chặt vào
hắn.

Kim Quang Dao rụt tay về, đau xót nói với hắn: "Đại ca à, ngươi nhắm

mắt lại đi. Đừng tới tìm ta nữa."

Hắn nhấc cái rìu nhìn có vẻ rất nặng lên khỏi đất, nói: "Ta không muốn

làm như vậy đâu. Ta thật sự không có cách nào hết."

Hắn vừa tha thiết cầu xin như thế, vừa vung chiếc rìu trong tay lên cao

cao, đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy trợn to lên, nhắm vào cổ Nhiếp Minh
Quyết bổ xuống!

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Nào giờ mình chưa từng thử cộng tình lúc

chết rồi, một rìu này của hắn bổ xuống, có khi nào mình cũng bị đau
không?! Hẳn là không nhỉ, người đã chết rồi mà!"

Thế nhưng, rìu này còn chưa bổ xuống, hắn đã nghe thấy một tiếng nói

đang gọi hắn ở nơi xa xa.

"Ngụy Anh."

Thanh âm này vừa lạnh lùng vừa trầm trầm, tiếng đầu tiên rất mơ hồ, rất

xa xôi, như ảo như thật. Tiếng thứ hai thì rõ ràng hơn không ít, còn có thể
nghe ra chút sốt ruột khó mà phát hiện trong ngữ điệu.

Nghe tiếng, Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ tách mình ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.