MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 626

Gã cắn răng nhấn mạnh ba chữ "chỉ có ta", giọng điệu cất cao, kiêu căng

tự đại, khiến người khác nghe xong vừa căm hận vừa buồn cười. Vương
Linh Kiều mắng mỏ: "Không nghe thấy Ôn công tử nói gì hả? Còn không
mau đi xuống!"

Kim Tử Hiên đứng gần nhất, cố nén lửa giận, vén vạt áo, nắm lấy một

cây mây đặc biệt to khoe, không chút đắn đo nhún người, nhảy xuống hang
ngầm sâu không thấy đáy.

Lần này trái lại, Ngụy Vô Tiện có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Dù

bên trong hang này có yêu ma quỷ quái gì, đối mặt với chúng nó, cũng
tuyệt đối dễ chịu hơn khi đối mặt với đám người Ôn Triều. Lại để đôi cẩu
nam nữ này làm tổn thương hai con mắt của mình thêm giây phút nào nữa,
e là sẽ không dằn được mà sốg mái mất thôi!

Những người còn lại đi theo sau hắn, lần lượt tiến vào hang ngầm.

Những con cháu thế gia bị cưỡng ép triệu tập đã giao nộp hết kiếm, chỉ

đành phải chậm rãi leo xuống. Cây mây dán vào vách đất mà sống, thô to
như cánh tay trẻ con, rất là rắn chắc. Ngụy Vô Tiện vừa bám nó chầm chậm
hạ thấp xuống, vừa âm thầm tính toán dưới đất có bao sâu.

Đại khái trượt hơn ba mươi trượng, lúc này lòng bàn chân mới chạm vào

mặt đất.

Ôn Triều ở phía trên gọi vài tiếng, xác định dưới đó an toàn, lúc này mới

đạp lên kiếm của gã, ôm eo Vương Linh Kiều, ung dung ngự kiếm hạ
xuống. Chốc lát sau, môn sinh Ôn thị và đám tôi tớ dưới tay hắn cũng nhao
nhao hạ xuống.

Giang Trừng nhỏ giọng: "Chỉ mong lần này thứ gã muốn săn không quá

khó đối phó. Chẳng biết chỗ này có còn lối ra khác không nữa, ngộ nhỡ yêu
thú hoặc lệ sát trong hang nổi điên lên, cây mây trông thế kia, không chừng
sẽ đứt mất, đến lúc đó thoát thân cũng khó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.