MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 887

Đốc đầu không dám nhiều lời, đành phải nhắm mắt dẫn bọn họ tới một

mảnh rừng hoang phía sau khe núi. Hắn không dám một thân một mình tự
đối mặt với Ngụy Vô Tiện, lệnh cho hơn bảy tám thuộc hạ khác cũng đồng
thời đuổi theo, lố nhố mà dẫn đường.

Ở nơi sâu trong rừng hoang, vứt ngổn ngang hơn mười cái bọc hình

người. Có cái đã bốc mùi thối rữa tanh tưởi. Với việc này Ngụy Vô Tiện
tập mãi đã thành quen, Ôn Nhu thì hoàn toàn không để ý nổi. Bọn họ lật
tung trong đống xác một hồi, đã nhanh chóng lật tới Ôn Ninh mắt vẫn trợn
trừng.

Mạn sườn Ôn Ninh bị đánh lõm xuống ở bên, vệt máu nơi khóe miệng

đã khô cứng thành nâu sậm, không hề động đậy.

Ôn Nhu vẫn chưa hết hy vọng, run rẩy bắt mạch cho hắn.

Gắt gao bắt một hồi, rốt cục òa một tiếng bật khóc.

Vẻ mặt khi khóc của nàng vặn vẹo, khuôn mặt vốn ngọt ngào nhăn nhúm

một cục, trở nên rất xấu, rất khó coi. Thế nhưng khi một người thật sự đau
lòng tới tận cùng, thì tuyệt đối chẳng tài nào khóc cho dễ coi được.

Trước thi thể cứng đờ của người em trai duy nhất, sự cao ngạo nàng kiên

trì giữ vững đã không còn manh giáp.

Ngụy Vô Tiện đứng sau lưng nàng, không nói lời nào.

Dọc đường bôn ba, Ôn Nhu nói với hắn rất nhiều chuyện. Sau Xạ Nhật

Chi Chinh, tình cảnh của bọn họ càng ngày càng gian nan, bất kể có từng
tham chiến hay không, bất kể có từng giết người hay chưa, mỗi ngày mỗi
nơi đều buộc phải bị người ta theo dõi, tùy thời tùy chỗ bị người sắp đặt, bị
người quát tháo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.