MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1434

Hoàng Thiên sắc mặt vẫn trầm trầm như vậy, khó lòng mà nhìn ra

được cảm xúc. Không ai biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ
thấy hắn lắc nhẹ đầu, ra hiệu cho Vân Vũ đi theo mình.

Đi ra khỏi vùng đất đổ nát, hắn tiến về phía trước mặt vách đá, đưa tay

về phía trước. Nơi đó có một mầm cây non vươn mình ra từ kẽ đá, xanh
tươi mơn mởn. Chỉ đáng tiếc là, vì dư ba của trận chiến hồi nãy, nó bị đánh
gãy ngang thân, nhựa cây như máu ngưng tụ, từng giọt ướt đẫm.

Đưa ngón tay chạm nhẹ vào giọt mủ, hắn không có quay đầu lại, mà

nhẹ nhàng mở miệng:

- Ngươi có biết, một mầm non khi bị gãy, để có thể tiếp tục sinh tồn,

nó phải làm gì không?

Câu hỏi của hắn khiến cho Vân Vũ nhất thời mê mang, hiển nhiên

không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy.

Cũng chẳng để cho Vân Vũ trả lời, Hoàng Thiên đã tự mình lẩm bẩm:

- Muốn tồn tại, nó phải mọc ra một nhánh mầm non mới để thay thế,

một nhánh mầm mạnh mẽ hơn, tràn trề hơn trước đó. Điều này khó, nhưng
không phải không thể. Một khi thành công, mạnh mẽ lột xác, nó sẽ tiếp tục
vươn mình chinh phục những tầm cao mới, sinh tồn đến cuối cùng, hoàn
thành nhân sinh của chính nó.

- Điểm khác biệt giữa nó với những cây khác, có lẽ chính là vết sẹo

này, vết sẹo lưu lại trên thân, đeo đẳng suốt dòng đời của nó. Cũng giống
như ngươi và ta, đều đã có một vết sẹo trong cuộc đời – Đạo Thương. Có lẽ
trong mắt lũ người kia, vết sẹo này thực đáng chê cười, bởi vì bọn chúng
luôn nghĩ chỉ những kẻ yếu đuối mới có thất bại, mới để lại những vết sẹo
như thế. Nhưng đối với ta, nó không đơn giản là vết sẹo, mà là minh chứng
chứng minh rằng ta đã từng sai lầm, ta đã từng yếu đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.