MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 187

Lão giả áo tím nghe thấy vậy thì ngẩn ra một hồi, sau đó nổi điên lên,

nghiến răng nói:

- Muốn chết.

Lão giả nắm lấy tam xoa kích, thân hình quỷ dị lao mình về phía

Hoàng Thiên.

Đại chiến bùng nổ.

Lúc này, xa xa trên bầu trời, cách chỗ Hoàng Thiên chừng một dặm,

có hai người đang phiêu phù trên không. Nếu Hoàng Thiên có mặt ở đây,
tất sẽ nhận ra. Chính là vị thư thư Thiên Phương hôm đó, nàng một thân y
phục trắng phất phơ trong gió, bộ váy dài tinh tế ôm gọn cả cơ thể nhỏ
nhắn, tạo nên những đường cong mê người, cực kỳ cuốn hút.

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đến khó tả, lại kết hợp với nét gì đó rất

riêng, rất đặc biệt khiến cho người ta khi nhìn vào khó mà dứt ra được. Một
vẻ đẹp khiến cho bất cứ nữ tử nào đứng bên cạnh nàng cũng phải cảm thấy
mặc cảm tự ti.

Bên cạnh nàng, là vị ca ca năm đó từng giúp đỡ Hoàng Thiên. Hắn hai

năm trở lại đây khác đi rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn nay pha thêm chút
trưởng thành, kiên nghị và đứng đắn. Khiến cho người ta có cảm giác thực
an toàn khi ở bên cạnh.

- Chủ thượng! Có cần giúp hắn không?

Tên thanh niên cung kính nói, cách xưng hô này khiến người ta không

khỏi thấy kỳ lạ, hắn không phải sư huynh của Thiên Phương sao?

Thiên Phương ánh mắt không rời trận chiến của Hoàng Thiên, chỉ lạnh

nhạt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.