MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 104

Bóng đen nín lặng. Mặt Lý Huyền hiện lên vẻ đắc ý không sao che giải

nổi:

- Bởi vì, lão yêu nữ không bắt nổi đứa trẻ này, cũng không giết nổi đứa

trẻ kia - Nó kiễng chân, nhưng chỉ với tay được đến đầu gối chân sau của
tượng rồng, bèn vỗ nhẹ vào đấy - Ngươi vẫn sợ con rồng già mục nát chết
từ đời náo đời nào, phải không?

Bóng đen giật mình, rồi bật ra tràng cười ghê rợn, rành mạch buông từng

từ:

- Ta, sợ, nó!

Lý Huyền bỗng biến sắc, kêu váng:

- Nguy tai!

Bóng đen nọ vụt duỗi tay, lũ linh cốt đồng loạt hú lên thê thiết, chen

chúc khoan vào cánh tay duỗi ra đó. Những tiếng xương gãy chói tai thi
nhau nổi lên, cánh tay vụt bật dài ra mấy chục trượng, dài thườn thượt như
con mãng xà, ngóc tới chụp lấy Lý Huyền.

Lý Huyền thét lớn, đứng chặn trước Long Vi, nhưng nó cũng chỉ làm

được đến thế, còn lại đành nhắm mắt chờ chết mà thôi.

Đột ngột, có tiếng rồng gầm vang vọng, rồi tiếng đá rào rạo đố xuống.

Lý Huyền vội mở choàng mắt, thấy không gian xung quanh đã bùng lên
sáng loà, làm chói cả mắt nó. Thứ ánh sáng chói chang này phát ra từ sau
lưng Lý Huyền. Một trụ ngọc vươn thẳng lên trời, khuất cả vào mây. Trụ
ngọc trắng muốt từ đầu tới chân, gần như trong suốt, nhưng trong lòng lại
lờ mờ một sợi ngọc màu đỏ, bạch ngọc hồng ngọc cùng rạng ngòi diễm lệ,
toả hào quang ra tứ phía, khiến xung quanh sáng bừng lên theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.